NHỎ SẮP VỀ RỒI ! * Phạm Mai Hương

28 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 12419)

NHỎ SẮP VỀ RỒI !

(Thương tặng anh P.., chị Mai Trang, Chị Tường Thanh ,chị Kim Oanh và chị Lê )

Ngày xưa, vào thuở con trai Dalat phải học ở ngôi trường tít tắp phía bên kia Mả Thánh, cách xa ngôi trường ngói đỏ, tường hồng của con gái trên ngọn đồi gần Viện Đại Học. Các bạn tôi vẫn leo lên con dốc của chùa Linh Sơn, tản bộ lên con đường Bùi Thị Xuân ngắm các cô đi học về.

Nhà tôi ở ngay đường Phan Đình Phùng nằm ngay con hẻm băng qua đường Hai Bà Trưng nên tôi chỉ vẩn vơ đứng trước cửa nhà là có thể nhìn các tà áo trắng khoác áo len xanh đi ngang. Dĩ nhiên là không được nhiều vì các cô thường đi về hướng Hàm Nghi nhưng dù sao ít cũng có cái hay vì mình càng dễ ngắm và dễ chọn.

non_la_3-large-contentTự dưng tôi có cảm tình với một nhóm có bốn nhỏ và trong một thời gian ngắn tôi biết tên và chỗ ở của mỗi người: nhỏ Kim Oanh lanh lợi nhất với đôi mắt một mí như một cô gái Nhật, Tường Thanh có khuôn mặt mang nét Tây Phương, Lê với làn da ngăm đen và nhỏ Mai Trang với đôi mắt đẹp và chiếc răng khểnh.

Tôi thích đi sau các nhỏ, khoảng cách khá xa, vì lúc ấy tôi cũng nhát nên đi theo mà không dám cho người phía trước biết . Các nhỏ cũng khá thất thường , tùy theo câu chuyện đang nói dở dang mà con đường đi ngắn hay dài: khi thì đi ngang qua nhà tôi, băng qua cư xá Nha Địa Dư, leo lên con dốc đến bệnh viện , sau đó xuống dốc Trần Bình Trọng Tường Thanh và Kim Oanh về đến cư xá của nhân viên Cảnh sát, Lê đến cuối đường Hoàng Diệu, Mai Trang sẽ xuống đường Yagut, băng con hẻm nhỏ xuống đường Trần Nhật Duật. Đôi lúc các nhỏ đi thẳng xuống Cẩm Đô, lên con dốc nhiều tầng cấp lên đồi Sở Y tế. Hay đến Cẩm Đô lại rẽ qua Hai Bà Trưng về Hoàng Diệu. Các nhỏ vừa đi vừa trò chuyện, cười nói ríu rít, đôi lúc lặng im giận dỗi vu vơ.

Cuối cùng nhỏ Mai Trang lọt vào tầm ngắm của tôi khi tôi chợt nghe giọng Huế nhè nhẹ của nhỏ. Đó là giọng của người có gốc Huế nhưng có lẽ sinh ở Dalat như tôi. Dáng người nhỏ mảnh khảnh, tay cầm chiếc nón bài thơ chính gốc của xứ Huế chỉ để làm cảnh hơn là che nắng và nhất là nụ cười có chiếc răng khểnh vô cùng duyên dáng. Khi các nhỏ chia tay, tôi vẫn lén đi theo nhỏ Mai Trang về nhà.

Bấy giờ đường Trần Nhật Duật còn vắng vẻ, tên đường lắm người còn chưa biết. Các ngôi nhà chỉ ở phía bên phải con đường, kiến trúc kiểu biệt thự Pháp và nằm cao trên triền dốc của ngọn đồi Quan Thuế phía sau. Ngôi nhà của nhỏ Mai Trang khuất sau một cây liễu lâu đời bên một giếng nước, phần còn lại là một sân cỏ khiến nhìn vào khá âm u. Bao nhiêu lần khi nhỏ theo con ngõ nhỏ vào nhà, tôi đứng tần ngần mong sao dáng mảnh khảnh đó xuất hiện lần nữa.

Thưở ấy , tôi tự hào mình có nhiều ưu thế. Thứ nhất, con trai Dalat vốn nhỏ con, tôi may mắn có chiều cao 1m70, với khuôn mặt khá điển trai. Có lần tôi ước chừng chiều cao của các nhỏ khi đi ngang qua trụ đèn trước cửa hiệu Viên Quang chuyên may đồ phúng điếu: liễng, áo tang , gần nhà tôi, sau đó tôi ra đo lại và tự hào dẫu các nhỏ có mang guốc cao gót cũng vẫn thấp hơn mình.

Thứ hai tôi học cùng lớp với Phạm Gia Hoàng- Em kế của nhỏ Mai Trang-. Gia Hoàng là đứa may mắn, gia đình hắn có đến 12 anh chị em, ngoài Mai Trang ra , hắn còn có một cô em kế học sau 2 lớp nên hắn lấy cớ đưa đón em gái nên mỗi trưa, hắn gác chân trên chiếc xe Honda dame trước cổng trường Bùi Thị Xuân tha hồ mà nhìn ngang nhìn ngữa. Hắn là đứa khôn nên chỉ đưa đón em gái mà không hề thấy chở nhỏ Mai Trang đi học.

Gia Hoàng là đứa dễ thương, nể bạn, hắn bèn trộm tấm hình của chị cho tôi. Đó là tấm hình chụp làm thẻ học sinh, khổ 3X4cm , đường rìa xung quanh cắt răng cưa . Khuôn mặt nhỏ Mai Trang ngây thơ với đôi mắt đẹp, chiếc miệng rộng. Phía sau tấm hình, hắn còn viết mẫu tự đầu tên tôi với tên nhỏ lồng với nhau.

Tôi ngắm nghía không biết bao nhiêu lần tấm hình đó và cuối cùng nảy ý định viết thư làm quen. Đại ý lá thư là muốn kết bạn cùng nhỏ. Bởi cái gì cũng có thể bắt đầu từ tình bạn.

Thư gởi đi, tôi hồi hộp lo lắng không biết có nằm trong sọt rác thì bất ngờ nhận được thư hồi âm ngay ngày hôm sau. Thật không có gì sung sướng bằng. Đặt là thư vào túi áo cạnh trái tim, từ đường Trần Nhật Duật, tôi băng lên con ngõ nhỏ cạnh nhà hàng L’eau Vie của hội từ thiện Terre des Hommes, tôi lên ngọn đồi của Sở Y Tế, chọn một gốc thông lớn, có bãi có rộng. Rất từ tốn, tôi ngồi xuống, mở bức thư ra, đọc trong niềm hạnh phúc.

Chừng một phút sau, tôi mới nhận ra mình đang nằm dài trên bãi cỏ, mắt nhìn lên bầu trời trong xanh lẫn nhành thông mà thấy hoa nắng, tay vẫn cầm lá thư nhưng khuôn mặt lúc lạnh lúc nóng. Qua cơn choáng, tôi đọc lại là thư và cảm giác như mình bước hụt vào một cái hố sâu, chới với. Hóa ra tôi tưởng mình là người biết rõ mấy nhỏ nhưng mấy nhỏ còn rành tôi hơn là tôi nữa. Đầu tôi nặng như ngàn cân, hai mắt hoa lên hình dung cả bốn đôi mắt đẹp nheo lên cười, tai nghe đủ các giọng cười khúc khích… Thực ra, lá thư hồi âm do nhiều người hội ý và nhỏ Mai Trang chỉ là người đặt bút viết:…bằng lòng kết bạn , nhưng là Bạn Em vì Bạn Của Em…Phải đến chiều tôi mới bước nổi về nhà và quyết định đốt lá thư, chấm dứt một mối tình.

Sau năm 75, các nhỏ đều định cư ở Mỹ, ai cũng an phận gia đình. Ngọn đồi thông trước Sở Y Tế bị san bằng để xây bệnh viện,. ngôi nhà của nhỏ vẫn còn nguyên nhưng không còn âm u bởi cất thêm gian nhà gỗ xinh xắn cho đứa em trai và con đường Trần Nhật Duật cũng biến dạng hẳn bởi nhà cao tầng thay cho sườn đồi và vườn hoa.

Gần 50 năm trôi qua, ngày xuân đến, ngồi họp mặt với các bạn cùng lớp Trần Hưng Đạo, tôi chợt nhớ ngày xưa và kể lại bức thư như sét đánh. Đứa em trai của nhỏ Mai Trang cũng là em rễ của bạn tôi cười cười:

-Anh ơi! Nhỏ đó sắp về rồi.

Dù giờ đã có cháu kêu nội, ngoại và nếu may mắn, chừng chục năm nữa tôi lên chức cố, mà sao trái tim cũng khẽ rung lên:

-Nhỏ ơi! Nhỏ sắp về hả!

Và chiếc răng khểnh, đôi mắt đẹp, con ngõ nhỏ có cây liễu già cỗi cạnh giếng nước, nét chữ tròn của lá thư, cả đồi thông xanh hoa nắng chợt ùa về ấm áp.

  Dalat 25.2.2014

  Phạm Mai Hương

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn