Thư Gửi Các Bạn Mình 8 * Phong Châu

20 Tháng Sáu 201512:00 SA(Xem: 4376)

Thư Gửi Các Bạn Mình 8

t15f100c-large-content

Các bạn mình thân mến,

Tháng 5 vừa rồi là tháng mà bài hát “Lòng Mẹ”, do nhạc sĩ Y Vân sáng tác được các đài truyền thanh truyền hình Việt Nam ta cho phát đi phát lại nhiều nhất. Lý do dễ hiểu, vì tháng 5 có ngày Lễ Mẹ - “Mother ’ Day”. Tôi không biết các đài truyền thanh truyền hình Mỹ có được bài hát ruột nào cỡ như bài “Lòng Mẹ” của nhạc sĩ Y Vân hay không để chạy quảng cáo cho ngày Lễ Mẹ, nhưng cánh kinh doanh dịch vụ Việt Nam thì khỏi nói, dùng ngay bài tủ “Lòng Mẹ” để đánh động những trái tim tràn ngập yêu thương của những người con lúc nào cũng nghĩ đến Mẹ của mình. Năm nào cũng vậy, đến ngày “Lễ Mẹ”, cứ theo lời chỉ dẫn hết sức “thiết tha” của các “lương y” thì phải tìm mua cho Mẹ những món quà thể hiện tình thương yêu quý mến của các con. Ngoài việc phải nghe ra rả suốt ngày câu mở đầu “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào…” tiếp theo sau là…hãy mua tặng cho mẹ từ các món từ món rẻ tiền vài ba chục đô cho đến các món có giá vài nghìn đô…Thượng vàng hạ cám gì cũng nên mua tặng cho Mẹ để tỏ lòng tương yêu và hiếu kính với Mẹ. Món rẻ tiền thì mua cho Mẹ vài hũ dược thảo cho Mẹ uống vô để trị bịnh ung thư, viêm gan, thống phong (gout), lao phổi, loét bao tử, cao máu cao mỡ cao huyết áp và hàng hàng lớp lớp các thứ bịnh khác, uống vô là khỏi ngay và sống trường thọ. Mẹ có nằm liệt giường 10 năm thì sau khi uống một hũ thì Mẹ cũng ngồi dậy tỉnh queo. Nhưng không biết sau đó Mẹ đi về đâu? Theo như lời rất ngọt của một ông thầy number 6 thì có Mẹ được bác sĩ cho biết chỉ còn 20 ngày nữa là mẹ đi chầu địa phủ, thế mà uống hũ dược thảo do thầy rao bán thì Mẹ khỏe re như “con bò kéo xe!” Thật là tuyệt diệu! Củ nghệ, củ gừng, củ sâm, củ tỏi, đông trùng hạ thảo, linh chi, nấm đen nấm đỏ…cho đến các loại rong rêu xứ lạ đã làm bá chủ thị trường thuốc men tại Mỹ dành cho người Việt Nam. Cá nhân tôi thì đang chờ tin có vài giải Nobel lọt về tay các bác sĩ đông y Việt Nam đây! Núi Phú Sĩ ở xứ Phù Tang mà người Nhật cứ đến ngày đầu năm là kéo nhau leo lên để ngắm mặt trời mọc để cầu phước nhưng có rất nhiều người chỉ leo đến nửa đường thì bỏ cuộc vì núi toàn là đá và đuờng lên khó khăn. Trên đỉnh núi thì tuyết phủ quanh năm chẳng có cây cối gì cả ….Ấy thế mà các nhà “tưởng tượng học” của Việt Nam ta vẫn có mặt thường xuyên trên đỉnh Phú Sĩ để hái mang về không biết bao nhiêu là kỳ hoa dị thảo để các thầy “lang băm” xào nấu thành thuốc trị bá bệnh để cứu nhân độ thế. Các bạn mình cứ chịu khó mở tivi hoặc radio ngồi nghe hoặc xem trong vòng nửa tiếng đồng hồ thì thấy giới “lang băm” ta chẳng khác nào “trăm hoa đua hái, trăm nhà đua uống” vì khẩu hiệu “phòng bệnh hơn chửa bệnh” mà theo thiển ý, uống dược thảo để phòng bệnh cho đến khi “ngủm” thì khỏi cần chửa chạy gì cả, đỡ tốn tiền hao bạc là bí quyết của phe dược thảo.

 

800px-mountfujinasa-large-content

Tuyết phủ quanh năm trên đỉnh núi Phú Sĩ (ảnh của Nasa)

Xứ Phù Tang là nơi mà các “bác sĩ” bào chế thuốc khám phá ra nhiều loại thần dược. Hết Phú Sĩ đến đảo Okinawa, hồi bé học môn địa lý với tên tiếng Việt là đảo Xung Thằng. Người ta đã thần thánh hóa một loài rong có tên là Fucoidan, uống dược thảo làm bằng Fucoidan “chỉ có ở đảo Okinawa” mới trị hết đủ thứ bệnh. Nhiều xưởng sản xuất thuốc làm bằng Fucoidan thì quảng cáo chỉ có xưởng của họ là thuốc thứ thiệt đã nhận được “huy chương vàng” và được rất nhiều khách hàng chứng nhận là thuốc “tốt”. Tôi chẳng hiểu “huy chương vàng” do cha căng chú kiết nào tặng? Còn khách hàng chứng nhận thì quá dễ hiểu, cứ cho năm bảy người cò mồi (gồm vợ con chú bác cô dì dượng chú thím… ở khắp các tiểu bang) gọi điện thoại “thâu trước” và cứ năm mười phút là cho phát tiếng phát tiếng hình trên radio, truyền hình là “ăn tiền”. Người Việt mình, nhất là các vị cao niên dễ tin lắm vì ít nhất cũng mang trong người vài ba thứ bệnh của tuổi già như loại bệnh “ba bốn cao một hai thấp…”. Hầu hết dược thảo được biết sản xuất tại Trung cộng do bọn chuyên làm hàng giả, mấy thầy lang nhập vào rồi vô hộp dán nhãn, tung ra thị trường, đánh trống khua chiêng rùm beng chẳng khác nào những “gánh hát Sơn Đông” (Sơn Đông là một tỉnh bên Tàu nổi tiếng có bọn bán thuốc dán, cao đơn hoàn tán kèm theo biểu diễn những màn ào thuật rẻ tiền, múa võ… để lôi cuốn khách xem khách mua. Ở Việt Nam ta trước đây cũng có, họ đi khắp nơi từ thành thị đến vùng quê). Ở Mỹ, chỉ cần một hai người lên truyền thanh truyền hình để nói giỏi – nói dai – nói dài – nói dóc thì cũng có khối người nghe. Tôi nhớ rất rõ lời quảng cáo của vị thầy number six như sau “ không uống thuốc cũng chết mà uống thuốc cũng chết cho nên quý vị nên mua thuốc abc… để uống…còn nước còn tát…”. Không có lời quảng cáo nào độc địa hơn là lời quảng cáo nói trên. Còn điều này nữa: có xưởng bào chế thuốc quả quyết là khi họ sản xuất thuốc thì có cơ quan “thực phẩm và y tế của chính phủ Hoa Kỳ kiểm soát “rất chặt chẽ!”. FDA là cơ quan có trách nhiệm trong việc kiểm soát vấn đề sản xuất thực phẩm và thuốc men, bất cứ loại thuốc nào được tung ra bán trên thị trường đều phải được giám sát và khi bán ra thì phải đóng thuế. Vậy mà các loại dược thảo của Việt Nam ta tha hồ bán với mọi giá cả, còn được hô hoán là được miễn thuế và mua một tặng một, mua ba tặng hai…chưa kể còn biếu xén món này món nọ…cho khách hàng thêm phần phấn khởi…

Thỉnh thoảng thấy có một vài nhà nghiên cứu y dược viết bài báo động về sự nguy hại của dược thảo nhưng xem ra như “kèn đồng thổi tai trâu” mà thôi. Dược thảo là vấn đề có rất nhiều điều bất cập, có viết hoài cũng không dứt chuyện.

 menuslide_01-large-content

Tảo Fucoidan

Các bạn mình thân mến,

Nhắc tới ngày Lễ Mẹ mà cứ nói chuyện dược thảo thì xem ra cũng không ổn. Thôi thì dù muộn còn hơn, cũng xin chúc các bà mẹ luôn khỏe và sống rất hạnh phúc bên đàn con cháu mà không cần phải uống dược thảo để sống trường thọ…

Các bạn mình thân mến, 
Bây giờ là tháng sáu, lại là tháng có ngày lễ của cha - “Father ‘ Day”. Bổn cũ soạn lại cũng bằng một bài hát. Kẻ viết bài này không biết bài có câu trích dẫn là bài gì và do ai sáng tác, chỉ nghe bắt đầu là “…Tình cha ấm áp như vầng thái dương…” Và muốn cho tình cha ấm áp thêm thì phải ghé tiệm furniture mua tặng cha một chiếc ghế đấm bóp để cha hết đau lưng mỏi cổ mà “sống vui sống khỏe sống trường thọ…”. Ngày xưa lúc còn bé ai trong chúng mình cũng đã từng nghe hai câu “Công Cha như núi Thái Sơn. Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra”. Ví von như thế chắc cũng chẳng có gì là quá đáng nếu không muốn nói như là chân lý nên chẳng cần thay mặt ông Thánh Thán để bình loạng gì thêm, chỉ xin vòng vòng những chuyện “không đâu” bên lề ngày lễ Cha.

Tại nơi kẻ viết bài này cư ngụ có đầy dẫy những tiệm bán bàn ghế tủ giường, ghế đấm bóp, máy xông hơi, đấm lưng kéo giò, bóp cổ……đủ loại, trong đó cũng có nhiều cửa hàng do người Việt ta làm chủ. Họ làm ăn giỏi giang phát đạt là điều đáng mừng. Cạnh tranh là một trong những yếu tố của tự do kinh doanh. Nhưng cạnh tranh để triệt hạ đồng nghiệp là điều cần phải xét lại (có thể kiện nhau ra tòa). Tại xứ Cờ Hoa này nếu không có hệ thống truyền thanh truyền hình thì có lẽ khách hàng bị thiệt thòi khá nhiều vì không biết đến đâu để chọn hàng lựa giá. Ai trong các bạn mình cũng muốn mua hàng tốt và giá cả, nếu không rẻ thì cũng là giá phải chăng. Còn chuyện nghe hay không nghe theo những lời quảng cáo lại là chuyện khác. Rất nhiều lời đường mật của con buôn nhằm gạt gẫm khách hàng không phải là chuyện không xảy ra trên xứ Cờ Hoa này. Con buôn Việt Nam ta cũng không ngoài thông lệ.Tại thành phố được cho là đông người Việt đứng hàng thứ nhì sau miền nam California cho nên việc buôn bán kinh doanh cũng nở rộ khắp nơi trong vùng. Có những cửa tiệm furniture khá lớn, bán nhiều mặt hàng như bàn ghế giường tủ, tivi, tủ lạnh, kể cả nồi niêu soong chảo và hàng trăm mặt hàng gia dụng đủ kiểu đủ hiệu của nhiều quốc gia. Dĩ nhiên để có khách hàng, họ phải bỏ tiền để quảng cáo, chẳng những trên các tờ báo chợ tại địa phương mà còn trên các hệ thống truyền thanh truyên hình nữa. Đại khái những lời quảng cáo có nội dung là…hãy đến mua giường mua nệm, mua ghế đấm bóp để làm quà cho Cha cho Mẹ, hàng tốt, giảm giá ba bốn chục phần trăm, có quà tặng trị giá cả ngàn đồng, hàng làm bằng những chất liệu rất tốt có cơ quan này cơ quan nọ của Hoa Kỳ chứng nhận (như Nasa chẳng hạn!), hoặc hàng nhập từ nước Đông nước Tây 100%...Quảng cáo tràng giang đại hải nghe rất cực cái lỗ nhĩ các bạn ạ…Một hôm đẹp trời, khán thính giả được nghe những lời quảng cáo từ tiệm Y rằng: tiệm X đã mua ghế đấm bóp hư cũ của khách hàng (ghế do tiệm Y bán ra) về trưng bày và khi khách hàng đến mua thì thấy ghế này là ghế xấu ghế dổm nên khách hàng chê…Còn tiệm X thì la toáng lên rằng máy của tiệm Y là sản phẩm của Tàu cộng kèm theo có cả tấm ảnh đăng trên báo chụp có mấy chữ Tàu và chữ Anh để chứng minh rằng tiệm Y bán hàng dổm sản xuất từ Trung quốc. Không biết hư thực thế nào nhưng đã gây hoang mang cho khách hàng không ít vì một chiếc ghế đấm bóp giá không phải là rẻ, con cái muốn mua tặng cho Cha Mẹ chắc cũng phải mất vài tháng luơng. Hiện nay tiệm Y đang chứng minh hàng của mình là hàng xịn, nhập cảng 100% từ nước Đông….và tiệm X cũng trở đòn kết tội tiệm Y đã vu khống mình là mua hàng hư cũ của tiệm Y để bêu rếu nơi cửa tiệm của mình….Các trận đấu võ mồm “độc diễn” (trên truyền thanh truyền hình) và võ viết (trên báo chợ) này chắc là chưa chấm dứt nơi đây. Họ chỉ làm khổ và gây hoang mang cho khách hàng. Với món tiền bỏ ra để mua quà tặng Cha Mẹ không phải là nhỏ nên các đấng làm con với chiếc máy điện thoại nhỏ trong tay, chỉ cần bấm vài hàng chữ vài con số, đã có thể biết chính xác biết những chiếc ghế đấm bóp thực sự được sản xuất từ đâu và giá cả bao nhiêu. Với tình hình toàn cầu hóa thương mại hiện nay, hàng hóa do mấy bác Tàu khựa sản xuất tràn ngập trên thị trường Mỹ. Không ít các cửa tiệm lên tiếng tố cáo nhau là bán hàng của Trung quốc nhưng chính trong cửa tiệm của họ lại đầy dẫy hàng của Made in China hay ngụy trang bằng “Product of Ameria”. Đàng nào thì chỉ có người bỏ tiền ra mua là bị mắc lừa mà thôi. Tục ngữ Việt Nam có câu “phi thương bất phú”. Không buôn bán thì làm sao giàu cho được! Buôn bán thì phải nói thách nói dối. Giá ít nói cho nhiều, hàng xấu cũng nói hàng tốt. Cái trò tự nâng giá lên thật cao rồi giảm giá bảy tám chục phần trăm để gọi là “on sale” là chuyện thương tình, đặc biệt trong các dịp lễ trong đó có các ngày lễ Cha và lễ Mẹ. Thấy rao “on sale” “giảm giá” hay “mua một tặng một”….là người ta nhào vô mua vô tội vạ.

Các bạn mình thân mến,
Nhân ngày lễ Mẹ lễ Cha thì phải viết những điều hay điều đẹp để ca ngợi, vinh danh Mẹ Cha của mình mới phải. Xin thưa: Hình ảnh của Mẹ và Cha không bao giờ mờ phai trong suốt cuốt cuộc đời của kẻ viết thư này và, chắc chắn, đối với các bạn mình cũng vậy. Xin hãy để hình ảnh của Mẹ của Cha trong tim. Hãy ghi nhớ công ơn của Mẹ của Cha khi nào chúng ta còn hơi thở vì đa số các bạn mình – đồng lứa đồng môn, chẳng mấy ai còn Mẹ còn Cha. Riêng các bạn trẻ, mong các bạn kính yêu Mẹ Cha nhiều hơn. Đến ngày lễ Mẹ lễ Cha, nếu có quà cho Mẹ cho Cha thì hãy gói ghém vào những món quà bằng tấm lòng của mình dù chỉ là một đóa hoa hay một lời nói thật ngọt ngào. Mẹ và Cha của chúng ta không bao giờ đòi hỏi gì ở nơi con cái ngoài tấm lòng yêu thương.

Các bạn mình thân mến,

Để kết thúc “Thư Gửi Các Bạn Mình” kỳ này, mình xin muợn mấy câu thơ của một người bạn rất thân vừa gửi cho mình như sau: 
Ngày Mẹ, Mẹ được tặng hoa 
Tặng quà mỹ phẩm, mời ra nhà hàng 
Tháng Năm lễ Mẹ huy hoàng
Bông hồng cài áo rộn ràng Đông Tây
 
Father’ Day tháng Sáu này 
Mua gì tặng bố nhân ngày lễ Cha… 

…Búa kìm để bố sửa nhà
Tool box biếu bố để mà sửa xe 
Máy xịt nước để rửa hè
Máy cắt cỏ…bố take care sân vườn
Thùng bia để bố có buồn
Có mệt thì uống để còn làm thêm 
Ngày Mẹ ngày Bố đừng quên
Xin dâng lời chúc nói lên tâm tình 

Cao Nguyên

vanity_category_on_4_3-large-content















 



Hẹn các bạn mình thư sau.

Phong Châu
(Mùa Lễ Mẹ Cha)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn