Người Vẽ Tranh

19 Tháng Chín 201511:13 CH(Xem: 8932)

Người Vẽ Tranh
Nguyễn Văn Hiệp
(LTS: tác giả theo học khóa 2 trường Chính Trị Kinh Doanh/Viện Đại Học Dalat, hiện cư ngụ tại San Jose, California)
Pic_0429

     Tôi bước vào phòng triễn lãm tranh. Khách đến thưởng lãm khá đông. Phòng triễn lãm tranh là một thư viện trong thành phố, có lẽ được thuê mướn. Cũng như những lần trước đây tại thư viện này, những buổi ra mắt sách, những buổi họp đồng hương hoặc những buổi liên hoan nào đó đều thuê mướn địa điểm này. Hôm nay là ngày thứ nhất của ba ngày cuối tuần triễn lãm tranh. Buổi triễn lãm tranh này là do hội đồng hương NhaTrang-Khánh Hoà đứng ra tổ chức. Dĩ nhiên,người vẽ tranh là dân Nhatrang : BÍCH VÂN. Theo "tiểu sử" ngắn gọn trong thiệp mời mà tôi có trong tay mấy ngày trước : Bích Vân, sinh quán Huế, trú quán Nha Trang, nữ sinh trường nữ Trung Học Nha Trang, Trường Văn Học DaLat. Định cư tại Montreal. Kèm theo là một lô những giải thưởng về tranh. Ngần ấy cũng đủ hấp dẫn tôi. Phải đến để xem người vẽ tranh là ai. Kỳ thực tôi không mấy hào hứng xem tranh. Tôi chỉ thích tranh vẻ phong cảnh, cỏ cây hoa lá, con trâu con bò, con thuyền con sông giống như thiệt là tôi thích...Tranh triễn lãm khá nhiều, đủ thể loại. Tranh nước, tranh bột, tranh dầu, tĩnh vật, phong cảnh, lập thể...Giá cả tương đối cao. Tôi đang chú mục vào một bức tranh vẻ một con thuyền đang vượt sóng giữa đại dương thì chợt nghe mẫu đối thoại ngắn phía sau lưng :     
 -Chị vẻ bức tranh " thuyền vượt sóng" này đẹp quá, nhất là những giọt nước trắng xoá bắn vào mũi thuyền như những chùm pháo bông hay những hoa tuyết mùa đông. Tôi đoán là chị thường hay đứng ngắm những con sóng vỗ vào mạn thuyền ở bải biển Nha Trang nên nét vẻ rất sống động như thật.       
 -Cám ơn ông quá khen. Có lẽ đúng như vậy !   
     Giọng nói Huế pha lẫn giọng Nha Trang bất giác làm tôi quay lưng lại. Giọng nói này tôi nhớ là đã nghe từ lâu, từ lâu lắm rồi. Một thiếu phụ khoảng trên sáu mươi, tầm thước, dáng thanh tao trong chiếc áo dài màu thiên thanh, tóc ngắn để lộ đôi bông tai màu thạch bích. Một chuổi ngọc trai trắng quanh cổ càng làm cho màu áo xanh nổi bật. Thiếu phụ thấy tôi, mở mắt tròn xoe nhìn, dường như cố nhớ đã gặp ở đâu đây. Và tôi cũng vậy. Tuy nhiên khi nhìn vào cặp mắt mài mại của thiếu phụ, từ trong tiềm thức, tôi buột miệng kêu lên: YẾN (Võ Hoàng Yến). Thiếu phụ lại càng mở mắt to hơn. Rồi như nín thở, một tay đè trên ngực, nàng cố gắng mới thành tiếng: HUY phải không? Tôi gật gật đầu. Chúng tôi giang rộng tay ôm nhau như tri kỷ. Gần năm mươi năm rồi Huy ơi ! Ờ nhỉ, năm mươi năm rồi Yến ơi! Tôi thấy mắt nàng long lanh ngấn lệ. Giọng tôi lạc hẳn đi. Im lặng. Yến triễn lãm tranh phải không ? Yến gật đầu không nói....Còn ai là Bích Vân ? Là tên vẻ của Yến. Năm mươi năm trước, chúng tôi gọi nhau bằng tên. Bây giờ gặp lại vẫn gọi nhau như thuở nào.
........................  
  
Dalat1968_3nhnhmang Tôi đi xuống dốc đường Minh Mạng, ngay khúc quanh tìm địa chỉ số nhà...bên tay phải. Cậu tôi từ Nha Trang lên nhắn tôi ra (tôi ở trong Đại Học Xá) gặp tại nhà của bạn cậu trên con đường này. Tôi bước vào thì thấy cậu tôi đã chờ sẳn. Cậu cháu gặp nhau mừng rỡ. Cuối phòng khách có một bàn nhỏ, một cô gái  đang ngồi chăm chú đọc sách. Tóc nàng phủ đến ngang vai. Thấy tôi, nàng ngước đầu khẻ gật chào. Tôi nhìn sâu vào mắt nàng, cặp mắt mài mại mà năm mươi năm sau (và có thể nhiều năm sau nữa, tôi không thể nào quên) Tôi liếc nhanh quyển sách nàng đang đọc "Ý thức mới trong văn nghệ và triết học" của Phạm Công Thiện. Quyển sách khá dày và bán chạy như tôm tươi lúc bấy giờ. Tôi đã đọc qua cuốn sách này và thầm nghĩ "chắc chắn là nàng phải học ban C". Chủ nhà, bạn của cậu tôi, ra tiếp chuyện và được biết tôi đang học tại viện Đại Học nên nói nhắn với Yến, tên cô gái, khi nào nàng buồn cho phép tôi rủ nàng đi chơi! Tôi không biết làm gì bèn kéo ghế ngồi đối diện với nàng. Khuôn mặt nàng trái xoan, sống mũi cao, miệng hơi rộng, má lúm đồng tiền. Đặc biệt là nước da không trắng, chỉ ngăm ngăm đen mà dân gian gọi nôm na là nước da chùm quân. Tóm lại Yến đẹp. Sau buổi gặp sơ giao đó, tôi hỏi mấy người bạn Nha Trang trong viện có biết Yến không. Đứa nào cũng nhận xét là đẹp. Một người đẹp Nha Trang. Chỉ có minh tôi là không biết mà thôi vì những năm Trung Học, tôi học ở Saigòn. Chúng cũng không quên cảnh báo tôi là mày mà léng phéng có ngày ăn đạn hay lựu đạn đó!.Bởi vì sau lưng Yến, đám sĩ quan, sinh viên sĩ quan Hải Quân và Không Quân xếp hàng dài...Tôi không bận tâm vì không có ý đồ gì với nàng, chỉ xem nàng như bạn hay em gái mà thôi. Hơn nữa do tuổi trẻ nên "điếc không sợ súng !"   
     Thứ bảy tuần sau tôi đến rủ Yến đi chơi. Chúng tôi đi vòng vòng khu rạp ci-nê Hoà Bình rồi xuống khu bán áo quần chợ Hoà Bình. Yến vui thật vui vì gần một tháng nay, kể từ ngày nàng lên DaLat học tại trường Văn Học, ngoài những ngày đi học, nàng chưa bao giờ bước chân ra khỏi nhà đi chơi với bạn bè vì nàng chưa có bạn. Vì vậy nàng rất vui khi có tôi đi chơi cùng. Chúng tôi xuống khu bán trái cây, tôi mua cho nàng bịch dâu tươi. Nàng dúi vào tay tôi vài ba trái bảo ăn đi, ngon lắm. Tôi cắn nhè nhẹ. Vị chua chua ngọt ngọt của dâu làm tôi thèm thuồng. Chúng tôi đi ra bùng binh rồi đi ngược lên dốc Hoà Bình. Nắng đã lên cao. Mồ hôi lấm tấm trên trán và má nàng ửng hồng. Chúng tôi lại đổ dốc Minh Mạng, ghé vào tiệm chè gần nhà trọ của nàng. Ngồi nghỉ mệt, tôi bắt đầu "thẩm vấn" nàng. Sao không học ở Nha Trang mà chui lên đây học. Rớt Tú Tài 2, ốt dột, trốn lên đây khỏi gặp người quen. Nắng mưa là bệnh của trời, thi đậu,thi rớt là nghiệp học sinh chúng mình. Nàng phì cười! Yến trốn lên đây là vì Yến đẹp, chứ xấu như ma ai mà để ý làm gì. Chà ! tán hay quá ta ! Chúng tôi cùng phá lên cười...Tôi hỏi hiện ở nhà ai vậy ? Nhà bạn của ba mạ. Yến cho biết có lẽ tháng sau sẽ thuê chổ khác vì anh rể của Yến được đổi về ĐaLat làm việc...
     Tôi lại đi tìm địa chỉ mới của Yến trên đường Nhà Chung. Yến giới thiệu tôi với anh chị nàng. Nàng khoe với tôi, nhà mới này gần với nhà Ông giáo sư dạy Triết của Yến. Ông giáo sư này chơi dương cầm rất hay. Yến rủ tôi bửa nào đến nghe...Căn phòng khách ấm cúng. Lò sưởi đang tí tách, bập bùng ánh lửa của những khúc gổ thông thơm mùi nhựa. Bấy giờ là mùa đông. Những ngón tay thon dài của ông thầy lướt nhẹ trên phím đàn: Fur Elise của Beethoven. Ở phần dạo nhạc, những nốt nhạc đuổi nhau muốn đuối sức rồi mệt mỏi chậm lại thở hắt ra hai nốt nhạc mở đầu. Theo tôi khúc dạo nhạc này là hay nhất trong toàn bài. Ông thày lại chuyển qua Nocturne của Chopin. Lại một khúc dạo nhạc khác mà tôi rất yêu thích. Tiếng dương cầm thánh thót, dặt dìu trong khung cảnh ấm cúng và tình tứ này khiến tôi bất chợt nắm lấy tay nàng bóp nhẹ đồng thời ghé sát tai nàng thì thầm "hay quá Yến ơi"...Chúng tôi cám ơn và xin kiếu từ. Vừa bước ra đường,một cơn gió lạnh thổi tốc tới. Tôi vội ôm choàng lấy Yến che chắn. Nàng đang run rẩy, giọng lạc hẳn đi "lạnh quá Huy ơi!".        
      Quen nhau đã mấy tháng mà tôi chẳng thấy nàng hé lộ hay hành động gì chứng tỏ có người yêu. Vì tế nhị,tôi không hỏi tuy nhiên đôi lúc tôi hỏi bóng hỏi gió, nàng nói lãng là muốn đi tu sau này. Có trời mà tin! Và chuyện gì đến phải đến. Một buổi sáng trời DaLat nắng ấm và đẹp, chúng tôi nắm tay nhau đi lên dốc Hoà Bình. Bổng nhiên nàng hốt hoảng bảo tôi đi qua phía bên kia đường. Tôi ngó trước ngó sau xem chuyện gì. Trước mắt tôi từ trên dốc Hoà Bình, bóng dáng của ba chàng phi công đang đi xuống. Tôi hiểu, bèn tìm ngỏ tắt đi xuống khu bán trái cây...Suốt tuần sau tôi nằm lỳ ở phòng. Tôi không bị ái tình vật mà chỉ hỏi lại lòng mình, tình cảm mình đối với Yến như thế nào. Chẳng phải là tình yêu nhưng đúng là mình đang âm thầm bước vào một cách vô thức. Tôi và Yến không đá động đến câu chuyện đó và xem như chẳng có gì xãy ra.
     Giáng sinh năm đó tôi có giấy mời dự tiệc và dạ vũ của Võ Bị. Tôi rủ Yến cùng đi. Nàng vui vẻ nhận lời. Trời vừa sập tối, tôi đón taxi đến nhà nàng. Nhà im lìm, khôngmột ánh đèn. Tôi không xuống xe vào nhà. Taxi đảo lại lần nữa. Vẫn im lìm. Tôi nghĩ Yến đã đi lên Võ Bị rồi...Từ đó,tôi buồn và không muốn đến nhà nàng nữa! Cuối cùng cũng được biết nàng đã bỏ DaLat, về lại Nha Trang.  Tôi về nhà nghỉ hè. Mấy lần đi ngang nhà ba má nàng ở Nha Trang tôi không ghé thăm. Mãi đến ngày sắp bắt đầu niên khóa mới, tôi mới được biết Yến đã đi lấy chồng. Chồng nàng là Đại Úy phi công, có lẽ là một trong ba chàng phi công mà tôi thấy trên dốc Hoà Bình dạo nọ. Thôi cũng xong đời một người con gái. Tôi không còn nghe tin tức gì về nàng từ dạo đó cho mãi đến hôm nay...  
   -Suy nghĩ gì mà ngồi thừ ra vậy Huy ?
   -Nghĩ về cuộc hạnh ngộ này. Chắc chắn không phải là Kim-Kiều tái hợp mà là...
   -Yến muốn gặp riêng Huy để hỏi tội...   
     Ngày cuối của buổi triễn lãm tranh, tôi và nàng đi ăn tối. Nhà hàng này có một dãy phòng ăn riêng biệt mà ai cũng hiểu là dành cho những cặp tình nhân. Chúng tôi chọn phòng cuối. Ánh đèn cầy lung linh làm cho không gian thêm tình tứ. Yến hỏi tội tôi tại sao không đón nàng đi dạ vũ đêm Giáng Sinh ở Võ Bị. Tôi nói có đến đón nhưng thấy nhà đóng cửa im lìm không một ánh đèn nên tưởng Yến đã đi rồi. Nàng hứ một tiếng, Yến ở trong nhà chờ muốn chết và giận Huy vô cùng...Tôi xin lỗi. Đàn bà giận dai thiệt ! Tôi hỏi về gia đình nàng. Đã lên bà ngoại ba năm rồi, sắp sửa bà nội. Còn ổng? Đã thôi nhau năm năm rồi. Sao bổng nhiên lại trở thành hoạ sĩ ? Ly dị xong, buồn quá, ghi tên học college. Học chữ  không nổi nữa bèn học môn tay chân. Ai ngờ mê luôn! "... Hạnh phúc như đôi chim uyên tung bay giữa trời nắng ấm..." Cô ca sĩ địa phương vừa cất tiếng hát thì Yến đã nắm tay tôi kéo ra sàn nhảy. Yến thì thầm bên tai tôi : Yến chờ giây phút này đã năm mươi năm rồi kể từ sau vụ Võ Bị. Nói xong nàng ngã đầu vào vai tôi. Tôi ôm sát lấy nàng..." Hạnh phúc không còn tới khi vắng anh trong đời...Để nhớ một thời ta đã yêu..." Tôi cuối xuống hôn má nàng, phớt qua đôi môi đang hé mở...
      Trước khi chia tay để ngày mai về lại Montréal, nàng hứa sẽ vẽ tặng tôi một bức tranh. Tôi tò mò hỏi bức tranh vẽ cái gì ? Một đồi thông, dưới gốc một cây thông, có một cây đàn dương cầm đang mở nắp, một cặp bé trai gái đang nắm tay nhau, chạy nhảy tung tăng trên đồi trong nắng ấm. Bé gái thì mặc áo đầm màu trắng. Bé trai thì áo thun ngắn tay màu đỏ. Màu trắng tượng trưng cho sự ngây thơ trong trắng, màu đỏ chỉ về nghị lực...Một tuần sau, Yến email cho tôi " Đã bắt đầu vẽ bức tranh đó. Hy vọng hai năm nữa sẽ trở lại triển lãm. Cầu xin lúc đó chúng mình không có ai phải ngồi xe lăn ! Nhớ Huy vô cùng.Võ Hoàng Yến."

doc-minh-mangdalatminhMangphan-dinh-phung






H
iệp 2
Nguồn: thunhangroups
H
ình: internet
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn