KỶ NIỆM TRONG TÔI * ĐÔNG QUỲ BTX70

12 Tháng Mười Một 201312:00 SA(Xem: 62402)



dh_157_tnt-large-content














KỶ NIỆM TRONG TÔI
.


truong_btx-content
 Hơn bốn mươi năm xa trường xa bạn nhưng tuổi học trò vẫn mãi trong tôi với những kỹ niệm khó quên. Mái tóc hôm nay đã muối tiêu, nhưng mỗi lần nghĩ đến nhỏ Phụng, nhỏ Thanh An, nhỏ Ánh, lòng tôi lại loé lên một niềm xúc động không sao tả xiết được. An ở lại quê nhà,nhưng chúng tôi vẫn thường tâm sự qua phôn, Phụng không biết trôi dạt ở phương trời nào.Còn nhỏ Ánh thì sao ????? Đồng Thị Ánh.

Nhà của Ánh ở Ấp Tân Lạc,cái ấp nằm dưới thung lũng phía tay phải của đầu đèo Prenn. Từ nhà Ánh đến trường khá xa.Ra khỏi nhà, đi theo con đừơng đất ngoằn ngèo mới ra đến đường nhựa, đi một đoạn dài rồi xuống dốc Nguyễn Trường Tộ, xong ôm một phần Hồ Xuân Hương đến Hoa Sen cạnh nhà hàng Thanh Thuỷ, từ đó lên dốc Võ Tánh, hai bên đường lúc đó cây cối um tùm, xen lẫn những đám dả quỳ nở vàng choé vào Mùa Đông, rồi mới đến trường.

Vào một ngày đẹp trời của năm học lớp Đệ Ngũ,ba đứa chúng tôi Đông, An va Phụng hẹn nhau đến nhà Ánh rủ cô nàng đi học,má Ánh đãi chúng tôi một chầu cơm đạm bạc,đặc biệt có chén nước mắm tỏi quá cay,An vừa ăn vừa hít hà vừa rơi nước mắt.Buổi trưa trời Đa Lạt nắng hanh,chúng tôi đã cùng nhau lội bộ đến trường,vừa ra khỏi đường đất chưa kịp ngồi nghĩ mệt thì đằng kia chiếc xe khách Đa Lạt -Tùng Nghĩa của ba tôi trừơn đến,tôi vội vàng kéo nón lá xuống che cái mặt đỏ kè
- Chết rồi tụi mày ơi xe ba tao !!!
 Tôi la lên chưa dứt lời,chiếc xe đã dừng lại với giọng oang oang
 - Lên xe nhanh các con ......
 Chúng tôi bốn đứa lật đật leo lên xe,xe ba tôi hôm nay vắng khách nên chúng tôi ngồi thoải mái. Ba tôi không bao giờ nghĩ đến ở băng ghế sau có con gái của mình,còn tôi cúi gầm cái đầu xuống,ngồi nép bên Ánh cố tình lẫn tránh,móng tay của An bấm vào tay tôi đau nhói,Ánh cười cười chẳng biết nó nghĩ gì.Tôi đang lo sợ bị ba phát hiện la cho một trận trời trưa nắng gắt còn lang thang tận đầu đèo Prenn,vài phút sau nhìn kính chiếu hậu nhận ra tôi ba la lớn:
- Mả cha cái con Đông thấy xe ba mà không ngoắc lại, lên xe còn trốn nữa.
 Hồn phách tôi bay lên mây,có ai nhìn thấy cái mặt đỏ kè của tôi lúc đó không, An bấm tay tôi mạnh hơn còn tôi thì á khẩu.Chiếc xe khách đã đưa chúng tôi đến bến ở đầu đường Hàm Nghi, xuống xe các bạn nói lời cảm ơn, tôi nói nhỏ với các bạn thế nào tối nay tao cũng bị đòn. Nhưng câu chuyện lo sợ đã hoàn toàn tan biến khi ba tôi cho tiền nói đi mua bốn ổ bánh mì cho bốn đứa. Ôi sung sướng làm sao, chúng tôi vừa đi đến trường vừa gặm bánh mì còn kèm thêm ly nước đá nhận .

Thời gian trôi qua với biết bao nhiêu thay đổi,ghi lại kỹ niệm này tôi thấy dễ thương làm sao, nhưng không khỏi bùi ngùi tiếc thương Ánh, con bạn ngồi cùng bàn đã ra đi mãi mãi sau một tai nạn Honda. Ánh ơi ! một nén hương xin thay mặt các bạn thắp cho mày.Bình An Ánh nhé.

Tuổi học trò vẫn luôn luôn là cái gì đó rất đẹp rất nên thơ lặng lẽ theo tôi.....Mãi cho đến tháng 6 năm 2012 tôi ghi danh tham dự Đai Hội BTX-THĐ được tổ chức tại Nam Cali và sau đó là chuyến du thuyền kéo dài một tuần lễ. Đêm hội ngộ số cựu học sinh tham dự quá đông, bàn ghế kê sát vào nhau, ra vào hơi bị trở ngại ,tôi không thể ngồi yên một chỗ, tôi đi ra rồi đi vào, tôi đi tìm lại những hình ảnh thân thương của Quý Thầy Quý Cô, tôi nhìn các anh các chị, tôi tìm các bạn đã xa vắng hơn bốn mươi năm, tôi thấy nhớ nhớ quên quên, lòng tôi hân hoan, tôi vui cái vui của đêm họp mặt, tôi thương những kỹ niệm của một thời áo trắng đơn sơ.

Sáng sớm ngày đầu tiên trên con tàu Carnival khổng lồ,chúng tôi từng nhóm hai người,ba người...không hò hẹn nhưng đều lên thượng tầng của tàu đi bộ vòng quanh, chưa quen nhau nhưng chúng tôi cười chào thân mật,bất chợt tôi dừng lại trước một nhóm đi ngược chiều, nhìn chị tôi hỏi ngay :
-Chị ơi,chị ra trường năm nào vậy chị, em thấy chị quen quá !
 -Trời Đất ơi, cô Phương Thu đó ....( có một bạn trả lời )
 -Ấy chết ! Thưa cô em xin lỗi cô, tại vì cô trẻ quá cô ....
Cô Phương Thu và cả nhóm cùng cười vang như đón chào ánh mặt trời đang từ từ ló dạng.
 Thưa cô,nếu cô đọc câu chuyện ngắn này, chắc cô cũng phải mỉm cười có một trò vô tình và đáng yêu quá. Xin cô tha thứ cho nó, vì nó cũng có tí tuổi rồi ( hi...hi...hi....)
Đi thêm vài vòng nữa,lũ học trò chúng tôi từ từ nhận ra nhau.
 -Bùi Thị Hải phải không ?
 -Aaaa! mày là Đông,tụi tao cũng đang đi tìm mày.
 -Đúng rồi,còn mày là Hạc Cúc đúng không ?
-Loan,phải Loan Ai ra xứ Huế không ?....
 Trên những khuôn mặt của thời gian,chúng tôi gặp nhau như ong vỡ tổ,giờ đây đứa nào cũng là bà Nội bà Ngoại giành nhau nói huyên thuyên,chúng tôi có một tuần lễ vui chơi tán dóc.....Hơn một năm trôi qua,chúng tôi vẫn giữ liên lạc và hẹn gặp nhau vào tháng 6 năm 2014 tiếp tục chương trình còn nóng hổi.

Trên thuyền,tôi mạnh dạn ôm chặt cánh tay của cô Bạch Yến, cô Quãng, tôi sung sứơng được ngồi sát bên hai cô, nụ cười của các cô lúc nào cũng thân thiện của lũ học trò chúng tôi. Tôi sinh hoạt chung với chị Huỳnh Thị Lanh, nếu chị Lanh không tự nguyện dạy luyện thi Đệ Thất cho tôi, thì hôm nay tôi đã không có mặt trên chiếc Du Thuyền này. Cũng trên chiếc thuyền này, nếu không nhắc đến Đặng Kim Tuyến thật là điều thiếu sót, một con ngừơi không những đa tài còn duyên dáng nữa, tiếp xúc với Tuyến khiến máu văn nghệ của tôi trào dâng, tôi theo các bạn hát hò reo vui, rồi khi anh Hoàng Kim Châu đề nghị mỗi lớp nên có một tiết mục gì đó trình diển trước khi chia tay, tôi nghĩ đến tình thầy xưa bạn cũ, tình Quê Hương nhung nhớ, tôi trở thành COPY SĨ , tôi đặt lại lời bài hát Em Bé Quê của Nhạc Sĩ Phạm Duy,rồi với các bạn cùng lớp đồng ca không một lần tập dợt. Bài dễ hát, chúng tôi hát trong tình thương yêu thân mật.

Kim Tuyến đề nghị tôi đưa bài hát này vào Đặc San, để chúng ta cùng hát tìm về kỹ niệm một thời áo trắng xa xưa. Tôi xin được ghi lời bài hát ra đây và mời các bạn .
 
ĐI CRUISE
 
1, Ai bảo đi Cruise là khổ,
 đi Cruise vui lắm chứ.
 Ngồi trong Cruise tán chuyện ruồi bu
 và ăn uống no say,
 vui quá không quên bạn đâu.
 Tìm Thầy Cô thương mến
 đã bao năm xa cách Quê Hương
 nay mới lại gặp nhau.

 Bạn ơi xích lại ta cùng nhau nắm tay,
 tìm về mái trường chữ i chữ tờ,
 rồi ta nhớ lại năm tháng đã dần trôi,
 khi mình cắp sách tung tăng đến trường.


2. Ai bảo đi Cruise là khổ,
 đi Cruise vui lắm chứ.
 Mình trong tay nhớ chuyện ngày xưa
 và miệng nói như mưa,
 vui quá ôi vui là vui.
 Một tuần qua nhanh quá,
 sẽ chia tay sao thấy bâng khuâng
 đến bao giờ gặp nhau.

 Bạn ơi chúc bạn mai này đây cách xa,
 mình vẫn nhớ hoài tiếng ca tiếng cười,
 và luôn chúc rằng tất cả được bình an,
 có nhiều sức khoẻ ngon hơn là vàng.
 


  ĐÔNG QUỲ- BTX 70

dt_47-large-contentdt_195-large-contentdt_197-large-content
dt_4-large-contentdt_41-large-contentnancy_bui_347-large-content
nancy_bui_366-large-contentdt_62-large-contenttdtld__img_3826-large-contenttdtld__img_3832-large-content
tdtld__dsc_7012-large-contenttdtld__dsc_6996-large-contenttdtld__dsc_6902-large-content
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn