Tản Mạn Tháng Mười Hai * Thiên Hương

18 Tháng Mười Hai 201312:00 SA(Xem: 76356)

Tản Mạn Tháng Mười Hai

happy-holiday-wishes-form-firefox-large-contenthappy-holiday-snowman-near-house-large-content

Ừ, lại tháng mười hai. Nhìn lại những bài viết, những hình ảnh, những sự kiện, v.v... Toàn những chuyện đã xảy ra mấy năm, mười mấy năm… Thoáng chốc, không còn tính bằng giây phút, ngày giờ mà còn tính bằng năm, mấy năm, mười mấy năm, hăm mấy năm... Dễ sợ, ừ thì có từ nào có thể bật lên ngoài hai chữ dễ sợ, nhưng cũng có lúc dễ thương, thật dễ thương.

Dễ sợ khi nhìn quanh bạn bè người quen. Người đã ra đi mãi mãi, người biền biệt nơi mô không tin tức, người trầm luân trong những trái ngang của số phận, người rã rời trong những căn bệnh trầm kha.

Dễ thương khi mỗi ngày tôi lại có thêm những người bạn chân tình, mỗi ngày lại thấy những đứa bé lớn lên; thấy thế hệ thứ hai, thứ ba trưởng thành từng ngày, mỗi ngày vẫn nghe tiếng cười ríu rít trè thơ, thấy những bước chân đi lẫm chẫm mạnh mẽ dần để bước vào cuộc đời. Nghe nhiều, thấy nhiều để mỗi ngày lại chọn một niềm vui...

Tháng 12, còn một tuần nữa là ngày lễ Giáng sinh rồi. Không khí ngập đầy những rộn ràng chuẩn bị cho mùa lễ.

Năm 2013 cũng lại sắp hết. Mới ngày nào cắm cúi sửa programs cho New Millenium project, hồi hộp đợi những giờ phút đầu tiên bước vào thế kỷ 21. Vậy đó, đã mười mấy năm. Trái đất vẫn xoay đều, vạn vật vẫn sống. Nhiều thứ tồn tại, nhiều thứ cũng mất đi đúng theo luật vô thường của tạo hoá. Có thể những cái mất đi vẫn tồn tại đâu đó, thuộc sở hữu của một ai khác, hay ở dưới một hình thức nào khác. Có gì phải phiền não đúng không. Nhất là khi mình vẫn còn đây, vẫn còn một con tim để yêu thương, và còn những nụ cười để xua tan nỗi buồn của mình và của người.

Sáng nay, leo lên xe lửa, có một bà già lắm lận, đi không vững nhưng ăn mặc màu sắc rực rỡ. Miệng luôn nở nụ cười với tất cả mọi người. Khoang xe lửa như sáng hẳn lên với mọi người có những nụ cười sáng tươi trên mặt.

Mùa xuân, mùa xuân. Melbourne mùa xuân sao vẫn có những ngày mưa bão, những ngày gió lạnh. Nhưng có phải vì những ngày như thế mà mùa xuân không còn là mùa xuân. Cuộc sống có ngày buồn, có ngày giông gió nhưng đâu phải vì thế mà cuộc sống không đáng sống. Dòng sông cứ chảy hoài nhưng đâu phải vì đổ bao nhiêu nước ra biển mà dòng sông trở thành cạn kiệt. Nước từ đất bốc thành hơi, hơi tụ thành mây, mây tản thành mưa rơi xuống, và như thế nước lại trở về với đất. Tháng 12 hết đi, năm 2013 sắp tận, nhưng tháng 1 lại đến và năm 2014 lại sắp bắt đầu. Một năm cũ qua đi, một năm mới lại đến; hết một mùa xuân, lại đến một mùa hạ, rồi lại đến mùa thu, đông. Cái gì qua lại đến, đi lại trở về,tiếc cũng đã đi, không mong cũng trở lại, vậy còn trông ngóng, tiếc nuối làm chi vậy.

Lúc này, câc bạn tôi bên kia bán cầu đang chịu rét, chịu mưa. Còn rất nhiều những người sống trong những vùng vừa trải qua những trận thiên tai bão lụt, hoả hoạn, động đất. Ngoài cái rét, cái ướt, có người còn chịu thêm cái đói , chịu đựng thêm cái khốc liệt vì mất nhà mất cửa, hay thảm hơn là họ đã mất đi cả người thân trong những ngày tháng khủng khiếp đó. Nhưng tất cả đều vẫn sống; và tất nhiên cũng có lúc họ còn có thể nở được những nụ cười dù trong hoàn cảnh cùng cực vô ngần. Bởi vậy có nghĩa gì đâu khi vào những lúc đổi giờ, ngày đang dài hoá ngắn, trời đang ấm chợt bỗng âm u, cây cỏ dần rụng lá trơ trọi để khoác từ từ lớp áo u uất mùa đông.

Mấy hôm nay ai ở Melbourne cũng bực bội vì cái khí trời đỏng đảnh còn hơn một bà cô già khó tính. Đêm xuống thì lạnh cóng, ngày thì nóng hừng hực. Hôm nay 22o C, mốt lại 40o C, rồi nhiệt độ hôm sau nữa lại xuống cái ào. Tiết trời lên xuống để các bà các cô lại có dịp làm dáng với thời trang thu đông. Cuộc sống đó có phải là cuộc sống quá may mắn so với tỉ tỉ người trên thế giới? Ấy thế mà đâu phải ai ai trong số những người này cũng cảm thấy mình may mắn. Hình như ai cũng có một chút lo lắng nào đó trong lòng, ai cũng có một chút vấn đề nào đó về công việc, về bản thân, gia đình. Bởi vậy đâu ai vui trọn vẹn.

Có một lần tôi nằm bệnh viện khá lâu. Một cô bé chung phòng lúc nào cũng khóc. Người vô thăm cũng khóc, không dám hỏi, chỉ cảm thấy lòng như đắng hẳn. Vài ngày cô ấy rời đi, người chuyển tới là một cụ già. Nói là cụ, chứ bà ấy vô cùng trẻ trung. Lúc nào cũng chưng diện. Bệnh không nhẹ nhưng bả không nằm yên, bác sỹ vào khám chẳng khi nào gặp bả trong phòng. Sáng dậy sớm tắm rửa, ăn sáng, phấn son, lên đồ là lăng xăng chạy qua các phòng kiếm bạn đi uống cà phê, ra park ngồi, chạy quanh nhà thương ... shopping trong các quầy nhỏ. Kể chuyện cô bé ở cùng phòng trước khi bả tới, cứ khóc hoài; bả phán liền một câu, khóc có lành bệnh được không?

Ừ nhỉ, khóc cũng đâu lành bệnh. Có ngồi buồn tiếc thời gian cũng cứ trôi. Tại sao không hưởng cái phút này trước khi nó đi qua, để sau không phải ngồi tiếc nó? Hôm nay đổi giờ, mình mất đi một giờ, bạn bè ở châu Mỹ, châu Âu lại có thêm một giờ. Coi như cho họ mượn, 6 tháng nữa lấy lại giờ đó, nó có đi đâu mà mất. Bữa nay lạnh mai lại ấm. Chịu lạnh vài tháng rồi đâu lại vô đó. Đông sang lại đến xuân, hoa tàn rồi lại nở, than tiếc mần chi, than cũng chẳng khiến trời lạnh thành ấm, mà gương mặt mình lại cứ chầm dầm khó ưa.

Chuyện gì tới sẽ tới, Murphy’s Law mà, lo quái gì cho mệt đúng không. Mỗi lần tôi vội, quýnh quáng làm là đổ vỡ tùm lum. Cứ từ từ, từ từ rồi cũng xong. Cũng phục mấy tên Tây, chẳng cần lý luận rườm rà, cứ tà tà take it easy.

Hì hì, răng tới chừ tui vẫn mê ông Nguyễn Công Trứ. Cái câu tri túc tiện túc đãi túc hà thời túc, tri nhàn tiện nhàn đãi nhàn hà thời nhàn học từ hồi xưa vẫn nằm nguyên trong óc từ ngày còn bé xíu. Ấy vậy mà biết bao năm vẫn chưa hoàn toàn làm theo được. Khó ghê chứ không dỡn.

Viết lan man quá nên giờ ngưng vậy. Thời giờ ngắn, viết ngắn. Thời giờ dài, viết dài, được tới đâu hay tới đó. Chỉ có điều, nghĩ lặt vặt, viết lặt vặt, bảo đảm có người đọc xong sẽ thốt lên hai tiếng TÀO LAO. Tui cũng cười cám ơn rối rít, thiệt đó, họ đã chịu bỏ giờ đọc tới đây thì có... la, cũng rất cám ơn mà.


Trước khi rời keyboard, chúc tất cả chúng ta cùng đủ là đủ rồi đúng không.

happy-holiday-season-large-content












Thiên Hương

Tháng 12 - 2013
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn