bâng khuâng
giữa ở và đi
cánh hoa đào
lại níu ghì chân ta
con đường Đà
Lạt vàng hoa
dã quỳ e ấp như
là gởi trao
ta về níu gọi
chiêm bao
lục trong tiềm
thức thuở nào ái ân ?
vẫn ta ngày ấy
phong trần
vẫn người phơi
phới thanh xuân diễm tình
vẫn đồi lũng
thấp lung linh
vai kề má áp
thương hình bóng chao
gió lùa thông
réo lao xao
sương khuya kết
giọt lệ trào nhói tim
chừ đây đi, ở
không yên
trái tim nằm
giữa hai miền nhớ, quên
bao năm góp nhớ
gọi tên
hẩm hiu trong
giấc cô miên u tình
muốn quên mà
sao chẳng quên
ta đang đứng
giữa hai miền thực, hư bước chân trĩu
nặng ngần ngừ bao giờ Đà Lạt hết
dư hương buồn ?
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.