MẠ TÔI – TIẾNG THÔNG REO

21 Tháng Tám 20166:34 CH(Xem: 4064)
MẠ TÔI – TIẾNG THÔNG REO
IMG_2077
IMG_2075Nhân lễ Vu lan, thương tặng mạ với tất cả tấm lòng
Khi ba tôi mất, mạ như cây liễu rủ, khuôn mặt thất thần, ngẩn ngơ trong chiếc áo tang đứng giữa hai hàng hoa phúng thật xót xa, ngỡ mạ sẽ theo ba bất cứ lúc nào bởi làm sao có thể sống một mình khi ba mạ nương tựa vào nhau đến hơn 60 năm. 
Vậy mà thoắt cái đã đến cái giỗ thứ 6. Sâm, đứa em trai thứ 11 chợt nghĩ: 
-Mình giỗ ba cúng chay vào ngày còn sống, ngày ba mất mình cúng mặn và mời bà con, bạn bè đến dự. Vậy hôm đó mình làm sinh nhật mạ luôn vì có đầy đủ anh chị em, mình không làm thượng thọ mà chỉ mừng sinh nhật thôi bởi hiếm ai mà có sinh nhật thứ 90 
Rồi hắn tự đi ra đặt bánh và nhất định không cho đứa nào hùn tiền mua. Mạ tôi đi cắt tóc, gội đầu, đánh chút phấn hồng, cười lỏn lẻn trước hai ổ bánh và trong vòng tay yêu mến của mọi người.
Ở tuổi 90 mạ tôi trí nhớ trả về hư vô  ( Đỗ Trung Quân) nhưng có những điều mà mạ tôi xem như là nguyên tắc sống của mình: mạ quên tên con cháu nhưng chị Liên, chị Bá , Hạnh là con dâu bên cạnh mạ, mạ không lầm lẫn. Mạ nhớ Yến, vợ Lâm ở bên Mỹ; nhắc đến Nhàn Lạc  mạ kể :
-Nhàn làm ở Thượng Hải, hôm nó về còn cho mạ 3 triệu để tiêu. 
Cười khoe:
-Hoành Mai ở Saigon hay gởi sữa cho mạ nhưng mỗi lần ai về mạ lại mua loại cà phê mà Mai thích.
-Cúc Cẩn nấu phở ngon. Mỗi sáng mạ lên ăn, hắn còn pha thêm ly bạc sỉu
Ngậm ngùi than:
-Thương cho Mai Sâm,  vợ con lận đận.
Tuy hay quên nhưng mạ không nói sai điều mình không chắc. Hoành lên giỗ ba, mạ ngắm tới, ngắm lui:
-Đố mạ ai đây?
Đôi mắt xám xanh có chút áy náy:
-Mạ không nhớ. Dạo này hay quên.
-Vậy mạ đọc tên mấy đứa con đi, rồi nhớ xem nó là đứa nào.
-Việt..không phải. Hoàng…không phải…à Hoành phải rồi.
Có đứa cắc cớ:
-Vậy Hoành con ai.
Đôi mắt lóe lên sự tính quái:
-Con ông Thượng. ( người dân Dalat ngày xưa hay gọi người dân tộc là người Thượng , người ở trên núi cao)
Mạ sống khỏe nhờ tính hài hước của mình.
-Mạ! Con dâu ba đẹp không ?
-Cũng thường thôi.
-Mạ nói sao chớ con trai ba phải lựa vợ đẹp chớ sao lại thường
-Vợ đẹp là vợ người ta.
-Vậy trong các con dâu ai đẹp nhất.
-Ai cũng đẹp bằng nhau.
-Mạ kỳ thiệt: Mai Hoành , Mai Sâm đẹp nhờ trẻ, Nhàn Lạc, Cẩn Cúc, Hạnh Quyền đẹp mặn mà …chị Bá, chị Liên một thời nổi tiếng trong xóm, Yến Lâm đẹp theo model Việt kiều .
Mạ khẳng định:
-Bằng nhau.
-Mạ không công bằng.
Mạ phân trần:
-Mình khen đứa này đẹp, đứa kia nó nghe được nó buồn. Mình không muốn ai buồn hết.
-Vậy con gái ba có đẹp không.
-Cũng thường thôi.
-Cái này mới khó trả lời nè: vợ ba có đẹp không.
Mạ cười với chiếc lúm đồng tiền:
-Đẹp. Không đẹp sao ba lấy.
-Ủa! Chứ ai mới nói là vợ đẹp là vợ người ta.
-Người ta khác, mình khác.
Trời thương cho mạ một sức khỏe tốt, mạ tự mình lo mọi việc cá nhân. Thỉnh thoảng lại chống gậy nương theo tay vịn mà Hạnh làm thêm ở bậc cầu thang cho mạ dễ bước, mạ đi lòng vòng lên chợ Mỹ Thành hoặc ra đầu đường xem Lạc ngồi uống cà phê. Đôi khi bệnh đau lưng làm mạ khổ sở :
-Mạ đau lưng ghê. Chắc mạ chết mất.
Có đứa an ủi :
-Mạ có thấy ai đau lưng mà chết không. Người ta ung thư mới chết chứ đau lưng chỉ khó chịu thôi.
-Ừ ha. Mạ giờ gần đất xa trời.
-Ai mà chả gần đất xa trời, chỉ có Cún con Cẩn mới gần trời xa đất.
Mạ ngạc nhiên :
-Sao lạ vậy.
-Thì nó là tiếp viên hàng không. Trên máy bay thì phải gần trời hơn đất chứ.
Mạ không có tính cay nghiệt, không bắt lỗi cũng chẳng chê bai nên chi con cháu, dâu con hay ghé về thăm và đem đồ ăn cho mạ. Anh Việt phải lên tiếng :
-Mạ ăn không nhớ nên đứa nào đem đồ ăn về cho mạ, phải để ý không mạ cứ ăn hoài thì mệt bụng. 
Ngày xưa ông ngoại có ba cô con gái, ông đặt tên ba loại hoa : Mai , Huệ, Lan. Mạ là cành hoa huệ trắng muốt :
Vẫn nhành huệ trắng đẹp thanh cao
Vẫn mảnh mai bóng lá trúc đào
Vẫn cả mùa xuân hoa bướm dựng
Mùa xuân như ý mộng xôn xao (Việt Trang)
Nhưng mạ tôi bản tính cương trực như đàn ông, mạ thích được sống mạnh mẽ vươn cao, lúc chúng tôi còn nhỏ, mạ thường ru :
Kiếp sao xin chớ làm người
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo. ( Nguyễn Công Trứ)
Ai đã từng lên đồi thông, nằm dưới gốc cây, mắt nhìn trời xanh, lắng tai nghe tiếng thông reo mới cảm nhận một âm thanh trầm hùng, bất tận khiến mình chỉ muốn thoát trần
tháng 8 năm 2016
Phạm Mai Hương
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn