Tiếng hát buồn của người chưa quen…
Đà Lạt chiều nay sương mờ trắng xoá
Đường dốc quanh co mặt hồ yên ngủ,
Tim cô đơn như khao khát tìm ai
Người trong mộng nàng chưa gặp bao giờ …
Hình bóng ai mơ hồ trong tim ngủ
Chập chờn ẩn hiện nửa tỉnh nửa say
Lòng âm thầm nàng nuôi nhiều mơ ước
U ẩn đâu đây với mối tình chưa biết…
Tim có say như khi ta nhấp rượu
Mộng có đẹp khi trọn một chử tình
Vòng tay cho nhau không còn ảo tưởng
Người trong mộng nàng còn mãi đợi chờ …
Trong gió thoảng một chiều nhiều mây trắng
Tiếng hát của ai trầm bổng du dương
Như thoảng nhẹ trong bầu trời thanh vắng
Có thật không hay chỉ giấc chiêm bao…
Tai lắng nghe chân lần theo tiếng hát
Bên kia đồi ghi ta vang thánh thót
Bay vút lên từ căn nhà màu xám
Lá vàng rơi nhè nhẹ phủ đầy sân…
Bước lại gần tiếng đàn thêm réo rắt
Quyện trong sương mờ thổn thức ai oán
Ghé mắt nhìn xuyên qua cánh cửa sồ
Lưng chàng dựa bên cây ghi ta gổ…
Người chưa quen tóc rối đầu gục xuống
Tim tan chảy với giọng ca sầu đắng
Có chi mà tha thiết buồn nức nở
Gởi qua gió bay tỏa trong không gian…
Giọng hát buồn bên chiếc ghi ta củ
Tiếng đàn buông nhẹ ai oán như than
Người chưa biết muốn gởi điều chi đó
Hãy quay lại nhìn cho trọn giấc mơ…
Lá vàng rơi bay theo cùng tiếng hát
Ghi ta thánh thót lòng như chơi vơi
Chưa biết nhau mà tim như bay bổng
Trong mộng đẹp dệt những gấm cùng hoa…
Rồi một hôm tiếng đàn như thưa hẳn
Tiếng hát thoáng bay nhỏ dần trong gió
Người chưa quen ơi vùng lên thức dậy
Nuôi niềm mơ kéo dài qua ngày tháng…
Bước thật nhanh nhìn nghiêng qua cánh cửa
Trên phiếm đàn bàn tay ai yên nghỉ
Chiếc áo đổ bên cây ghi ta cũ
Ngừng hết rồi tiếng đàn cùng tiếng hát…
Chiếc lá mùa Thu cô đơn trong gió
Rơi xuống cỏ như làn hơi ngừng thở
Tình tưởng chết nhưng tim còn lưu luyến
Nhớ người chưa quen với tiếng ca buồn…
Quay lưng bước lòng chợt như mất hướng
Muộn hết rồi…hối tiếc cũng như không
Thân xác trở về như cây cỏ vô tri
Mộng đã tàn…ta thật đã mất nhau…