Cháu tôi Dậy thì

02 Tháng Ba 20171:41 CH(Xem: 4715)
Cháu tôi Dậy thì
-------
hinh-anh-hoa-hong-11

Melbourne cuối tháng hai, lại một ngày nắng nóng. Hôm nay sẽ trên 40oC.
Buổi sáng thức dậy người ngầy ngật, cứ phân vân, hoặc lấy một ngày nghỉ bịnh, hoặc mần việc ở nhà. Lăn tăn, lăn tăn... Rồi lại sửa soạn xống áo lên đường ... nhập ngũ. Đi mần thôi, ở nhà lại nằm vạ nằm vật, mệt thêm...

Con bé cháu khăn gói qua bà nội từ sớm, chu cái mỏ xinh xinh nhai cơm xem Peppa Pig. Nhai rất ngoan, ăn cũng rất ngoan vì... ăn chậm là bà nội tắt phim. Mèng ui, chừ mới hiểu reng mờ hối lộ nó thịnh hành, hổng hối lộ máy hổng chạy chớ sao.

Tới giờ hai bà cháu xuống nhà. Bà nội tính cài giày cho bé, bé lại chu mỏ: Bé cài lấy được mà. Rồi đưa ba ngón tay bé xíu lên, Bé ba tuổi rồi, hổng bây bì nữa, bé cài giày được. Xong xăng xái bỏ bình nước vào cặp, đeo lên lưng hoàn tất bức tranh búp bê xinh dễ sợ. Bởi vậy bà nội phải ôm một cái. Bé lại xon xỏn: Bé đi bộ với bà nội, bà nội bế bé đau tay, bé lớn rồi, bà nội thấy bé nặng hông? Ui, cái mồm xoen xoét, nhanh thế. Mới hôm qua đây còn khóc ỉ e nhõng nhẽo, qua một đêm đã ... dậy thì hì hì...

Ra đến cửa, bé lại leo lẻo, bà nội có phone chưa. Ui, biết bà nội ra cửa hay quên đồ nên bữa nay còn nhắc tuồng nữa. Bà nội có chìa khoá chưa, tay bà nội đang khoá cửa mà còn bày đặt mần hay hỏi. Cũng may chưa hỏi bà nội đã dắt bé ra khỏi nhà chưa. Câu này là bà nội già lẩn thẩn nghĩ, chứ bé chưa già nên hổng lẩm cẩm vậy đâu.

Ra đến đường, bé đứng lại. Bé muốn nắm tay kia của bà nội. Hỏi bé sao vậy, tại tay này bà nội có cái band aid. Bé lại hỏi sao bà nội dán băng tay vậy. Tại bà nội đứt tay. Sao bà nội đứt tay vậy, tại bà nội hổng cẩn thận hở. Bà nội cắt cẩn thận nha... Ui chu choa, cái miệng đã xinh, lại ron rỏn, ron rỏn... Mà trời ui, cái tiếng nha của bé đó hả, cái tiếng đó ngọt còn hơn mật, nhão còn hơn custard, bà nội mà có 20 quả tim chắc cũng trôi tuột xuống mương hết ráo chớ đừng nói gì tới một trái bé tí teo.

Hai bà cháu đi trên đường, đi dưới những hàng cây nên có những làn gió thật mát. Bé đứng lại bên rặng ngũ sắc tím... Bà nội cho bé hái một cái được không? Một cái thôi, còn để lại cho người ta. Gương mặt bầu bĩnh nhìn lên chờ đợi, đôi mắt tròn to lúng liếng, cái miệng nhỏ xíu chúm cha chúm chím. Trời ui, bà nội yêu bé, yêu chết được luôn. Rồi bé tiếp tục đi, những ngón tay nhỏ xíu cầm bông hoa nhỏ xíu tim tím, bé hát vu vơ nho nhỏ. Thỉnh thoảng lại đứng lại, bà nội ơi, bé nghe tiếng chim, chim nó hát ,nó hát chút ... chút.... chút...

Thời khắc có lẽ có lúc dệt bằng thơ, với những bước nhảy chân sáo, với tiếng cười trẻ con lẫn vào tiếng chim, tiếng gió. Những bụi hoa bên đường rực rỡ lao xao. Đến cổng trường, bé đứng lại. Gió lạnh bà nội, mình vô lớp trốn gió phải không bà nội. Vào đến lớp, bé túm chặt bà nội, cái mặt đã bắt đầu phụng phịu. Cái con bé, mẹ đưa đi học không sao mà bữa nào bà nội đưa tới lớp cũng ôm chặt không chịu xuống. Hôm nay tưởng dậy thì hiểu biết hơn, ai dè. 
Thả bé vào tay cô giáo, bé không khóc, bà nội ra cửa, quay lại nhìn thấy cái miệng bé xíu méo xệch, cặp mắt to đã long lanh nước.

Ui, bà nội chạy thôi. Bà nội chạy đi làm với tiếng hát của bé, tiếng cười của bé... Cuộc sống luôn có những angels, những Little stars luôn twickling. Ui, mấy đứa cháu nội tui, reng mờ đứa nào tui cũng yêu quá thể.

Thiên Hương

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn