LỬA TẮT BÌNH KHÔ RƯỢU - Hoàng Kim Châu

15 Tháng Mười 201012:00 SA(Xem: 89892)

LỬA TẮT BÌNH KHÔ RƯỢU

 

Bà lọ mọ dậy khi trời còn mờ sương, đứa cháu gái nằm kề bên, trở mình, nói trong cơn ngái ngủ:

-Còn sớm nội dậy làm gì. Ngủ thêm chút nữa đi.

-Thôi! Nội ngủ đủ rồi.

Đánh thêm lớp phấn mỏng, thoa chút son xong, bà tự pha cho mình ly sữa, tiện tay bà cắt một gói nescafé đổ nửa gói vào chiếc tách nhỏ, rót nước sôi vào bà mới giật mình, lẩm bẩm:

-Lại quên, thôi kệ, tui lỡ pha rồi, mình uống nghe.

Bà đặt tách vào chiếc đĩa đặt trước mặt ông:

-Tụi nó đủ đôi, còn tui…

Đoạn đốt cây nhang cắm vào bát hương , dưới ánh nến lung linh, ánh mắt ông cười hóm hỉnh:

-Dậy sớm hỉ. Sáng ni có qua nhà Cẩn ăn phở không.

Bà không vội trả lời, bưng ly sữa ngồi trên ghế so pha đối diện với ông tự nhủ: mấy đứa nhỏ răng mà tìm cái hình chi mà trẻ rứa, cứ như ngoài sáu mươi, coi không được chút mô cả, bà nhăn mặt:

-Chút nữa Lạc qua chở tui, đi bộ không nổi nữa. đi một mình cũng buồn.

Cứ thứ bảy hàng tuần, ộng bà lại lên tiệm phở của cậu con trai thứ cách đó hơn nữa cây số, phải qua một con dốc tuy nhỏ nhưng khá cao, ông bà sóng bước đi chầm chậm, lên nửa dốc, ông dừng lại chờ, bà thở ra:

-Mình khoẻ ghê hỉ, đi nhanh thoăn thoắt.

Ông không trả lời nhưng trong lòng tự hào: đó là tui mới mổ. Vết mổ nơi cổ, nó không làm ông nguy hiểm đến tính mạng nhưng làm ông khó chịu. Cậu con trai đón bố mẹ từ ngoài cổng:

-Hai tô phở đặc biệt cho hai sếp nghe.

Tô phở của bà nhiều giá, ông không còn răng nên thịt băm nhỏ trụng tái . Uống thêm ly pạc sỉu ít ca phê nhiều sữa, ông bà lại thong thả đi về. Giờ đi một mình bà ngại và nẫu ruột nghe tiếng con:

-Một tô đặc biệt cho sếp nghe.

Bà trâm ngâm uống chưa hết ly sữa. Ông nhìn bà lại cười:

-Răng mà buồn rứa! Tối khỏng ngủ được hỉ.

-Ừ! Răng giờ tui ít ngủ ghê.

Bà vẫn thường than : Mạ ít ngủ ghê. Lũ con nhìn nhau cười: rứa mà quay qua quay lại thấy mạ ngủ rồi. Có nói chúng cũng không hiểu bởi bà ngủ mà không say giấc, mắt nhắm đó nhưng chỉ cần ông trở mình rên khẽ, bà tỉnh giấc, xoa ngực, bóp tay.Chẳng hiểu sao dạo này ông không rời bà nửa bước, mùa Wordcup vừa rồi, của đáng tội coi đá banh mà ông ngồi sát tivi, mở âm thanh thật nhỏ để không làm phiền giấc ngủ của bà, cũng may ông coi được hết mùa đá banh, một dêm ông trở giấc:

-Mình rên như vậy làm sao tui ngủ được.

Bà nói là nói vậy thôi, vậy mà ông không rên nữa, nằm im ngủ rồi đi luôn, khuôn mặt thanh thản nét nhăn tuổi già biến đâu mất giống y tấm hình trước mặt bà chụp cách đây gần hai mươi năm. Người chi mà lạ, ít ra khi đi cũng phải nói với bà một câu chứ.

Gian phòng khách rông im ắng, văng vẳng đâu đó tiếng gà gáy sáng, tiếng niệm “A Di Đà Phật “ của chiếc mày nhỏ đặt cạnh hình ông. Bà nhủ thầm:

-Mình chết sướng thật. Chắc tui mô được như vậy .

Ri mà bằng được , thầy Minh An còn tị nạnh: Tu lâu như tui, khi chết mà chắc gì được thanh thản bằng ông cụ .

Thuở sinh thời ông là nhà thơ lãng tử, ban bè đủ mười phương, đủ mọi lứa tuổi, ông đưa thư già vài ngày lại đem đến vài lá thư, có cả những lá thư viết mực tím, chữ viết đẹp như in, ông vừa đọc vừa tủm tỉm cười.Lũ con nhìn lượng khách vào viếng tang đông như đi lễ chùa đầu năm, bảo nhau:

-Có ai vào xin đội khăn, anh em mình nhận nghe. Anh em cả mà.

Biết là chúng nói chơi, nhưng bà cũng có ý chờ để xem thử ông có thực lòng với mình không, vì trong cả ngàn bài thơ ông viết, ông chỉ dành tặng bà có hai bài, một lúc ông còn theo đuổi khi bà còn là cô hàng xén ở chợ Đông Ba, một khi thời thế xoay vần, ông về ở ẩn yên thân, bà tần tảo nuôi con thành tài. Ông nhăn mặt:

-Tụi nớ nói bậy, mình đừng để ý, mà bài thơ tui làm có hay không.

Sao lại không hay, bà thuộc nằm lòng khi còn trên bản thảo:

Khi chim mẹ về tổ

Tha mồi mớm chim non

Em cũng vừa tan chợ

Kiếm gạo tiền nuôi con


Bay mấy vòng đâu đó

Chim trống hót vu vơ

Rong chơi anh xuống phố 

Về nhà ngồi làm thơ

Bà uống xong ly sữa, ông từ tốn:

-Mình ráng giữ sức khoẻ, lo cái giỗ thứ mười cho tui nghe.

Trời ! Người chi mà khôn rứa.

 Thương ba mạ 28.8.2010

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn