BÊN HỒ XUÂN HƯƠNG
***
Thứ sáu trời mưa trên đồi Dalat
Trời cứ mưa mà em chẳng thấy về
Dọc đường anh đi hoa vàng nở rộ
Đắm đuối về em áo rách quê nhà
Em vẫn là em muôn đời thục nữ
Mảnh khảnh dịu dàng như giải lụa hương
Em vẫn là em muôn đời chung thủy
Xứ lạ phồn hoa đâu dễ ngã lòng
Thời buổi vợ chồng áo cơm chóng mặt
Rượu thì buồn như nước mắt người thương
Đôi khi về chùa sống đời tu sĩ
Thương em và con lạc lõng bên đường
Mai anh sẽ về bên dòng sông nhỏ
Sống đời phu xe tới buổi xế chiều
Đôi mắt mở to nụ cười độ lượng
Nhìn kẻ hại mình để nhớ để thương
Trích trong
"Một Bóng Đi Về Một Dấu Xưa", Việt Trang, Dalat 2010
Gửi ý kiến của bạn