THIÊN NHẤT PHƯƠNG (1)
Thiên nhất phương
Hề thiên nhất phương
Tráng sĩ ra đi quên nhớ thương
Trên lưng bạch mã vung tay kiếm
Rũ nhẹ chinh y không vấn vương
Thiên nhất phương
Hề thiên nhất phương
Tầm chín mẹ già em đảm đương
Trăng chiếu khuê phòng hề tóc rối
Khép kín phòng khuê e phai hương
Thiên nhất phương
Hề thiên nhất phương
Xót chốn sa trường anh gió sương
Lệ nến canh khuya hề chiếc bóng
Đan áo cho chàng đan nhớ thương
Thiên nhất phương
Hề thiên nhất phương
Vó câu dừng bước chùng dây cương
Trăng dãi vườn dâu hề hai đứa
Vai sánh vai cạn chén quỳnh tương
Đà Lạt 1958
THIÊN NHẤT PHƯƠNG (2)
-một ngày ta quen nhau
-một thời ta có nhau
-một thời ta mất nhau
mang mang sầu
tóc điểm sương
bạch hạc triều dương
ta nhất phương
tìm anh
tôi tìm khắp thiên đường
chờ anh mòn lối cỏ
trúc gầy lọt gió – gió đi đâu
mặt hồ sương trải mờ bóng nhạn
núi cao mây trắng phủ bạc đầu
nát ruột Đỗ quyên
canh khuya lệ nến
nhạn lẻ trong sương
tình không vào cuộc vô thường
thì xin phong kín thiên đường riêng ta!
Đà Lạt 1963
THIÊN NHẤT PHƯƠNG (3)
Phố núi nhạt nhoà sương
Người độc hành nhất phương
Chuông chùa xa vọng tiếng
Tình ta gởi khói hương
(Dalat 1964)
Chúc Mai