BÀI THƠ VIẾT CHO NGÔI NHÀ SỐ 8
Muời chín năm hai
Vợ chồng tôi giữa tuổi hai mươi
Ba con nhỏ dại, hai trai một gái
Từ miền Trung xa ngái vào đây
Đi tìm lẻ sống
Lang thang từng tháng từng ngày, nhà thuê cửa mướn
Lang thang như bóng người Do Thái ngày xưa
Giây phút tình cờ
Tôi tìm gặp anh
Đứng im bất động cửa đóng tường phong
Dưới chân hẻm cụt ngang qua
Không số không tên trên bản địa đồ của thành phố xa hoa
Lối vào đầy cỏ, lớp rêu xanh mốc cả thềm nhà
Bụi cẩm quỳ tựa làn tóc rối thân gầy mệt lả trên mái ngói đìu hiu
Đứng im bất động, cô đơn lưng dựa đồi hoang
Chừng nghe thời gian gậm nhấm hình hài
Mười chín năm hai
Quên làm sao được ngày vui trọng đại
Năm linh hồn thuận thảo sống mãi cùng anh
Gia đình tôi anh hiền hoà che chở
Gia đình tôi lay anh tỉnh giấc hồi sinh
Tháng năm thay đổi
Anh mặc nhiều áo mới
Màu trắng tinh khôi của tuổi học trò
Màu hồng mộng mơ khuê các
Màu nhạt khói sương
Màu vàng chân thật của đất quê hương
Cửa sổ đóng khung viền đậm màu xanh nước biển
Dịu hiền hơn rèm mắt cô bé làm duyên
Anh càng hãnh diện, có điện có nước đàng hoàng
Điểm trang biến nhà số 8 đường Trần Nhật Duật
Cánh Mimosa gió đùa trước ngõ, mới trồng hai năm trước đó
Bốn mùa hoa nở vàng cây
Như ngàn cánh bướm chưa bay đậu hoài
Ban ngày nhắm mắt
Ban đêm tối tăm vây quanh kín mít
Đi giữa lòng anh, tôi không vấp không ngã
Góc tủ này đây, cạnh bàn gần đó, kìa chiếc giường con tôi say ngủ
hơi thở nhịp nhàng đi vào giấc mộng hồn nhiên
Con tôi tăng dần bội số
Anh thành chiếc nôi giúp vợ tôi chín lần làm mẹ nữa
Chăn nuôi đàn chim sẻ, ríu rít mến yêu
Ồn đông hơn cả chợ chiều họp ngay trước mặt
Nực cười anh không còn đủ chỗ
Tôi phá chuồng gà nới thêm phòng ngủ cho con
Mỗi lần vạn vật chào xuân
Bầy con lớn hơn một tuổi
Chúng tôi trẻ lại tâm hồn
Sáng mồng một Tết
Xếp hàng đứng trước chân anh
Chụp bức hình kỉ niệm đẹp nhất đầu năm
Chân tay ruột thịt, thân thiết vô cùng
Hạnh phúc chúng tôi nhờ anh giữ chặt
Nhờ anh cất dấu kỷ vật nước mắt mồ hôi
Có những đêm khuya mưa rơi da diết lòng người
Gió lộng ngàn cây thở dài ray rứt
Cảm thông đất trời bệnh hoạn
Co ro tôi nằm thao thức
Chợt nhớ quê cũ xa xôi
Băn khoăn chân lý cuộc đời
Anh chùng thấp xuống
Lặng thầm ấp ủ hồn tôi
Bơ vơ một thoáng chơi vơi giữa dòng
Hai mươi lăm năm trôi vào quá khứ
Phần tư thế kỷ còn đây
Bao nhiêu tâm sự vơi đầy
Quên làm sao được một ngày tê tái
Bỗng lại xa anh, xa thật anh rồi, mãi mãi xa anh
Người bạn thân tình ngự trị trong tim
Tôi ôm kỷ nệm ngậm ngùi
Đứng im bất động
Anh trở về nguyên thuỷ vô thức vô tri
Ngôi nhà cũ tôi ơi !
Thôi cùng anh giã biệt
Nghẹn ngào không nói
Biết nói gì hơn
Phải chăng ngươi có linh hồn
Hồn tôi kết chặt nhớ thương người hoài ! ( 1)
(1) Objets inanimés
Avez vous done une âme
Qui s’attache à mon âme et la force d’ aimer
Việt Trang Phạm Gia Triếp