Rụng Cho Tôi Với Cơn Mưa Nhỏ * GS Trần Vấn Lệ

18 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 37657)

Rng Cho Tôi Vi Cơn Mưa Nh

 rungthongdalat-large-content

đây, đồi núi nơi nào cũng như có tay người chải cỏ xanh? Nhìn những ngọn đồi…nhơ nhớ, nhớ, ở đây mà nhỉ nước non mình! 

Mình đi lên núi, đi lên núi, núi mấy tầng cao, trời mấy tầng? Chẳng đếm làm chi từng bậc cấp, chỉ nhìn cây, bỗng nhớ thương rừng! 

Ôi rừng Đà Lạt, rừng yêu quý, mình giấu một thời tuổi rất thơm, em tựa bờ vai hôn gió núi nỉ non như mộng mới lưng lưng…

Tôi buồn đi dạo một mình tôi. Hồi nãy giờ qua mấy ngọn đồi. Hồi nãy giờ em là cái bóng, lung linh, mờ nhạt, khói sương ơi!

 Là thương. Là nhớ. Là tha thiết. Đà Lạt, biết mà, không phải đây. Những mái nhà kia, thành phố Mỹ, càng thương Đà Lạt khuất trong mây…

 Không biết chừng nao mình trở về. Không chừng mãi mãi Kẻ Ra Đi. Hoa đào rưng rức rơi bên suối, ai chải đầu cho cỏ rậm rì? 

 Đà Lạt, tôi hôn, từng cọng gió, đỉnh Lâm Viên hỡi nhớ tôi không? Rụng cho tôi với cơn mưa nhỏ để thấy buồn tôi xanh lá thông…

 

Trn Vn L
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn