Ai Lên Xứ Hoa Đào.....
Thiện Nguyễn
(LTS: Tác giả bài viết này không phải là của GS Trần Phương Thu, Trung Học Bùi Thị Xuân Dalat. Chỉ là một sự trùng tên sơ xuất của tòa soạn. Thành Thật cáo lỗi cùng GS Trần Phương Thu và tác giả.)
Vẫn chuyến xe đêm như mọi lần đến với Đà Lạt ... vẫn giấc ngủ vùi thẳng cẳng hơn 5 tiếng đồng hồ trên chiếc giường bé tí của xe [ muốn không thẳng cẳng cũng không được vì xe nằm là vậy ] cho tới khi đèn xe bật sáng & tiếng người phục xe thông báo các điểm dừng cho hành khách lần lượt xuống xe mới mở mắt ... Vậy là đã tới Đà Lạt rồi đó . Phố núi đón tôi với cái lạnh sớm mai bên ly cafe quán cóc Phan Bội Châu gần nhà xe như những lần gần đây tôi đến . Tự nhủ mình phải đi cafe trước khi về khách sạn chứ về khách sạn rồi thì lại hay lăn ra ngủ tiếp bởi sớm mai trời lạnh là lúc giấc ngủ ngon nhất mà ai cũng biết ...
Ly cafe nóng sớm mai ở phố núi bao giờ cũng mang cho tôi cảm giác thú vị . Tôi
thích đắm mình trong đất trời Đà Lạt lúc còn chưa thức giấc , thích cái lạnh
sớm mai tinh nguyên màu vàng đục của ánh đèn đường xen trong làn sương mỏng ban
mai hư hư ảo ảo . Lúc đó ly cafe Đà Lạt cảm giác như ngon hơn , thơm nồng hơn
bất cứ lúc nào trong ngày hết thảy ...
Hết ly cafe , trời Đà Lạt đã sáng ... Khu trung tâm đã bắt đầu rộn ràng tiếng
người xe lao xao cho một ngày mới ... Thả mình theo từng bước chân trên phố để
về khách sạn , tôi ngẩn ngơ bởi màu hồng dịu dàng của mai anh đào , của phượng
tím Đà Lạt ... Lòng chợt nhớ đến những cánh hoa đào hôm nào tôi ngất ngây ở bờ đông nước Mỹ , lòng chợt chùng lại nhớ về Phượng tím chiều Santa Ana ...
May mắn thay hồ Xuân Hương đã trở lại với vị trí hôm nào của nó ... người Đà
Lạt vui mừng & du khách cũng hớn hở ra mặt kẻ đi bộ , người đạp xe quanh bờ
hồ thư thả quanh hồ ... trái tim của Đà Lạt đã hồi sinh lại , bởi Đà Lạt sẽ
không còn là Đà Lạt thơ mộng hôm nào khi hồ Xuân Hương trơ đáy cạn khô ...
Đến Đà Lạt nhiều lần & nhiều mùa trong năm nhưng có lẽ đây là lúc tôi cảm
nhận Đà Lạt đẹp nhất . Khắp nơi hoa nở ngập lối . Vắng đi sắc vàng của mùa dã
quỳ vàng rực , lác đác những cánh hoa mimosa cuối mùa ... nhưng vô số loài hoa
khác lại rộ nở : nào là phượng tím lãng mạn , mai anh đào hồng thắm , trạng
nguyên rực rỡ hay mỏm sói , thạch thảo , pansee tím vàng , hoa hồng e ấp ...
rợp cả đất trời .
Mùa này Đà Lạt còn rợp ngát hoa ban trắng xóa ... Hoa nở rộ trên cây vươn mình
trên bầu trời xanh biết , hoa vương vãi trên những con đường lác đác trên góc phố
yên bình làm nức lòng bao lữ khách đến với Đà Lạt . Khiến ai đã trót yêu Đà Lạt
rồi cứ thế lại càng yêu hơn ...
Những buổi chiều Đà Lạt tay trong tay dưới cái lạnh se se lòng nhưng thật ấm áp
, những kỷ niệm thật khó quên của những ngày bên nhau khó mà phai được . Cảm ơn
Đà Lạt thật nhiều đã tạo ra những kỷ niệm khó phai ấy dẫu thời gian rồi sẽ trôi
& cuộc sống cơm áo gạo tiền cuốn ta vào cuồng quay .
Rời Đà Lạt mà ai cũng thấy lòng nao nao nhung nhớ . Nhớ cái lạnh của ban mai se
sắc , nhớ ly cafe nóng lừng của quán cóc ven đường , nhớ ly sữa đậu nành pha
với sữa bò ấm lòng giữa đêm xuân se lạnh , nhớ những tia nắng ban mai xuyên qua
màn cửa làm tan đi những giọt sương khuya còn vương nơi ô cửa sổ ...
Rồi nhớ vạt hoa kim châm rực vàng nơi ấy , nhớ khu vườn nho nhỏ lộn xộn , nhớ
những bậc thang thấp cao dưới tán thông xanh rì , dưới cành mimosa còn sót lại
những cành hoa khô ...
Viết về Đà Lạt nhiều rồi , giờ chẳng biết viết gì thêm cho Đà Lạt nữa ...
Thôi thì vài dòng cho Đà Lạt của chuyến đi ĐL cuối tuần rồi ... rứa thôi .
Thiện Nguyễn