Buổi Chiều Trên Thành Phố Cũ
Thời tuổi trẻ ta rất mê ngồi quán
quán cỡ nào ta cũng thấy dễ thương
cái quán cóc ở đường đâu đó
mà lắm khi cũng thấy nhớ lạ thường.
những cái quán đâu chỉ là quán xá
mà là nơi tụ họp bạn bè ta
đứa nào bị bồ cho một đá
lại lần mò dến quán để ba hoa.
nhưng cái quán của mình em nhớ chứ
rất tình cờ ta thấy một chiều mưa
mảnh vườn xinh lẩn giữa nơi thị tứ
suốt quanh năm là cả bốn mùa hoa.
Chiếc bàn nhỏ kê cạnh tường trong góc
dưới tàn cây như một tán dù xanh
ta bên nhau nghe thới gian ngưng đọng
nghe trái sầu rụng xuống giữa mênh mông.
Em cúi mặt dấu buồn trong mái tóc
ngụm cà phê như muối mặn gừng cay
giây phút cuối ta dặn lòng đừng khóc
nụ hôn mềm nắn nuối buổi chia tay.
Giòng đưa đẩy đời ta đi miết miết
lại thấy mình trên phố cũ chiều nay
cái quán nhỏ làm sao tìm cho thấy
huống hồ chi người khuất cuối chân mây.
Ta vẫn thích một mình ngồi trong quán
nghe thời gian nhỏ giọt xuống bơ vơ
mảnh vườn mộng đã đi vào quên lãng
gừng còn cay muốí mặn đến bao giờ.
Cung vĩnh Viễn