Chiếc Bóng

04 Tháng Ba 201312:00 SA(Xem: 205841)

CHIE|C BO|NG


…Tôi, cứ mãi đi tìm cái của tôi trong Anh, nhưng chỉ thấy cái của Anh trong tôi, duy nhất – “Chú bé con” lớn lên trong êm ả của vùng trời bình yên ngàn hoa sương cỏ. Những mộng mơ leo dốc mãi còn dài – Những ngọn đồi cứ nhỏ dần khi cậu bé vươn lên, những con đường dường như ngắn lại để cậu bé mở lòng ngóng vội.

 Anh hầu như không xen vào bất kể chuyện gì của cậu bé, im lặng mà thương yêu không bày tỏ, cái xoa đầu ngọt ngào, cái nắn lại cổ áo hay cài giúp dây giày, thật tự nhiên mà không hề là động tác săn sóc.

 Thỉnh thoảng, Anh hỏi han chút kiến thức, mơ ước hay việc làm, thật nhỏ nhẹ - Anh chỉ hỏi mà không khuyên bảo, ngăn chận hoặc lên giọng tỏ bày kiểu quyền huynh – Anh cứ để cái ngây ngô của “Hoàng Tử Bé” mặc nhiên mà có “lý” – Anh, không vô tâm, hững hờ hay “thây kệ” – Cái “như như” của Anh khi vào một chút Phật giáo thì cậu bé bớt “nỗi buồn” – Nỗi buồn thật thơm cho mọi lứa tuổi của “Cậu bé”.

 Anh cứ biền biệt xa xôi, cậu bé cứ ngẩn ngơ không biết – Anh cũng thật gần vì hành trạng của Anh đầy ắp quanh đây – căn gác gỗ.

 Nó, cái căn gác gỗ là nơi xuất phát những đam mê làm nên tính chất con người Anh. Nơi hội tụ của những Anh Em tôi, theo kiểu của Anh thật người lớn và cũng thật thơ ngây trong sương khói chiến tranh giăn gmàn khắp nẻo đường đất nước.

 Nó, căn gác gỗ - giờ này không còn nữa – Nó, đã thay da đổi thịt để mong đón Anh về - Tương phùng hội ngộ - Có “Cậu bé” vẫn non nớt trong mắt Anh thông cảm, chân tình, không hề xem nhẹ. Cậu bé được say sưa hát những bài hát của Anh, người Anh của thiết tha yêu mến.

 Nhưng, điều đó không bao giờ có được – Anh thoáng hiện cùng nó để ngắm nhìn mà không say đắm – Thật nhẹ nhàng xúc chạm như nó không hề có thật dành cho Anh – Cũng không là không thích mà cũng không là đậm nhạt của ai đâu! – Cái cung cách ấy thật khó lòng cho ai hiểu thấu, duy nhất. “Cậu bé” giờ đã chập chờn Đáo Tuế mới rung nổi hương hoa.

img1

 Kỷ niệm về Anh thì quá nhiều để không có gì mà kể, nó đọng trong lòng thơm ngát mãi về sau. Anh cứ biền biệt như thuở nào để “Cậu bé” mãi ngóng trông – “Cậu bé” chỉ mãi là chiếc bóng ngóng trông cái hình hài là Anh, mãi xa ngàn dâu bể, thi thoảng trở về rồi lại lặng im ra đi.

 Tất cả - Nở hoa từ căn gác gỗ ngỡ sẽ một lần đón Anh trở lại, cho đậm đà, cho rộn rã dẫu hoàng hôn.

 Anh của “Cậu bé”, bây giờ thêm xa nữa, nhưng cũng không dành cho cậu một phút giây, chạm vào Anh để thấy nhau là Thật, để luôn là chiếc bóng ngóng thương yêu!

Nguyễn Đức Vinh – Đàlạt
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn