Kỷ Niệm Ngày Xưa

19 Tháng Ba 20173:04 CH(Xem: 3391)


Đầu tuần, xin gửi đến các thày cô, các anh chị và các bạn một Kỷ Niệm Ngày Xưa.
Cầu mong tất cả chúng ta đều vui vẻ, hạnh phúc với những gì đang có.
Thiên Hương 

------

Kỷ Niệm Ngày Xưa

maianhdao1

Sáng nay Melbourne lại âm u sau một ngày thứ năm nắng nóng...

Lên FB lại thấy bạn bè bắt đầu post hình hoa mai anh đào nở ở Đà lạt. Trời thì âm u, cảnh Đà lạt lại đẹp nên lại mơ màng nghĩ đến những ngày còn bé tí.

Lâu lắm rồi, hồi ấy mấy anh em còn nhỏ xíu. Không biết lúc ấy tôi học mẫu giáo hay lớp tư, lớp năm. Anh Hung Bui trên một lớp, anh Loi Bui cũng chưa qua tiểu học. Hôm ấy mấy anh em mới được bố mua cho cái máy gọt bút chì. Thích lắm. Trưa ngủ dậy mấy anh em lôi hết bút chì đen, bút chì màu cho vào máy gọt. Vỏ bút chì lấy ra nhìn rất sạch, thơm mùi gỗ, ngó hấp dẫn thì thôi. Bỏ đi thì tiếc. Mấy anh em lấy ra một phong bì, bỏ hết phần gỗ vỏ bút chì vào, gói lại thật cẩn thận và thật đẹp. Còn kiếm nơ buộc tử tế. Ngắm tới, ngắm lui. Tự dưng nhảy ra một tối kiến, chẳng nhớ từ ai. "Bây giờ mình đem bỏ ngoài đường, người lượm được chắc mừng lắm". Thế là một đứa cầm "gói quà" đem ra đường, để dưới chiếc xe hơi của bác hàng xóm. Rồi 3 anh em chia nhau canh ở cửa sổ trên lầu. Một lúc bác hàng xóm lái xe đi, "gói quà" cột nơ nằm yên trên đường.

Ba anh em nhô hết ra cửa, hồi hộp. Rất hồi hộp. Một người đàn ông đi xe đạp qua. Ngưng lại xuống xe, quay lại nhìn quanh rồi vội vàng nhặt" gói quà", leo lên xe đạp thẳng. Khỏi nói, tụi nhóc chúng tui vui thế nào. Nhắc đi, nhắc lại, cười khúc khích.

Tới bữa cơm chiều, còn hớn hở.

Ở nhà tôi ngày xưa, hai bữa cơm luôn kéo dài. Đó là lúc chuyện gì cũng đem ra kể. Hôm đó, ba anh em liếng thoắng kể chuyện gói quà lúc chiều. Ai ngờ, nghe xong, bố tôi nhíu mày lại, đặt bát đũa xuống, không ăn nữa. Cả nhà nín thở, bố trầm giọng nói: "Bố có dạy các con nói dối không?" Dạ không. "Bố có dạy các con lường gạt người khác không?" Dạ không. "Vậy hôm nay tụi con đã làm gì?" Mấy anh em nhắc lại. Bố trợn mắt: "Vậy không phải là lừa người ta sao? Lại còn cười?" Tụi con đùa vui thôi mà Bố. "Đùa gì lạ vậy? Người đó lúc nhặt được mừng biết bao nhiêu. Tới lúc mở ra họ thất vọng bực bội thế nào. Thế nào họ cũng chửi đứa nào phá vậy. Tự dưng tự lành sao để người ta chửi?" Mấy anh em tái mặt, im thin thít. Tối đó mâm cơm dở dang, kéo dài hơn vì những lời dạy của Bố. Cơn giận của Bố kéo dài cả tuần. Bố không nói chuyện với ba đứa. Các bữa cơm trong thời gian đó thật rất căng thẳng.

Nghĩ lại hồi đó Bố nghiêm thật, nhưng nhờ vậy mà tụi tôi lớn lên trong khuôn phép. Bố tạo cho các con thói quen làm gì cũng nghĩ đến hiệu quả, và suy nghĩ của người khác. Rất cám ơn bố mẹ đã sinh ra, và nuôi dưỡng dạy dỗ chúng con.

Sáng nay trời se se lạnh, như những sáng Đà lạt ngày xưa. Trời lạnh nên thấy mình cũng chợt nhỏ nhoi, thèm chui vào cái kén ấm cúng của gia đình ngày bé....

Có những ngày xưa êm như thần thoại
Có những nụ cười hồng làm ấm tuổi thơ
Có những bảo ban quí giá vô cùng
Xin cảm tạ cuộc đời nhiều ơn phước...

Thiên Hương

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn