MẠ TÔI-VẦNG NGUYỆT XẾ

10 Tháng Tám 20212:28 SA(Xem: 1236)


Huong P (2)

MẠ TÔI-VẦNG NGUYỆT XẾ

(Luôn nhớ ba mạ, anh Thọ, Chi. Thương tặng anh chị em Phạm Gia )

Ngôi nhà của ba mạ kiến trúc theo kiểu Pháp, một trong những biệt thự cổ  còn sót lại trên con đường Trần Nhật Duật. Mái nhà lợp ngói đỏ, vòm hiên tròn tạo nét đẹp riêng. Bên trong là phòng khách rộng làm gian nhà thờ. Hai phòng ngủ thông nhau.

Mấy hôm nay, nhà sơn quét lại, thợ thổi pu làm bụi bay mịt mù nên mạ phải xuống nhà cậu em trai - cất phía trước, ở tạm vài ngày. Nhà em trai làm bằng gỗ thông, mái ngói đỏ hình chữ A, nền lát gạch hoa, chân trụ đóng đá ba lông. Căn gác nhỏ phía trên có lan can đặt chiếc chuông gió và vài chậu lan treo chếch qua bên trái.

Nhà em trai cách có cái sân nhỏ nhưng mạ nôn nóng không yên dù em dâu dành cho mạ chiếc giường rộng, mền và nệm ấm áp. Mạ thích nằm trên chiếc giường của mình có đặt  thêm tấm lót trị bệnh của Hàn Quốc mà chị Trang mua, ngước nhìn ti vi nghe Hoàng Oanh hát. Nhưng thật ra chỉ vì căn phòng của mạ mang nhiều kỷ niệm và mạ bước ra thấy hình ba đặt giữa bàn thờ tổ tiên.

Buổi chiều nhà vắng người, em dâu ngồi chấm  bài và viết mẫu chữ cho học sinh. Mạ nằm ở ghế salon nhìn cây mimosa không có hoa trơ trụi, cây tùng xanh ngắt chặn dây điện nên phải cắt ngọn mấy lần. Thỉnh thoảng mạ nói dăm ba câu vẩn vơ.

Mới năm ngoái thôi. Mỗi buổi sáng, mạ còn lững thững đi lên chợ Mỹ Thành ghé chị Huệ đổ mấy cặp bánh căn với chén mắm nêm; xuống xóm Sình ăn tô bún thịt nướng nhiều đậu phụng của cô Tý hoặc chờ Lạc chở mạ lên phở King làm tô phở tái và uống ly bạc xỉu.

Giờ, mạ nhớ nhớ quên quên: bài thơ của anh học trò năm nào tặng cô hàng xén 16 tuổi ở chợ Đông Ba phải có người nhắc mạ mới đọc xong, bài toán đơn giản lại làm sai. Mạ đi phải chống gậy và ra khỏi cổng cần người kèm bên cạnh. Cũng phải thôi, người già thay đổi từng ngày chứ không tính theo năm. Mạ đã 90 tuổi rồi.

Em dâu chấm bài nhưng với thói quen của cô giáo chuyên dạy lớp một, thỉnh thoảng em để mắt trông chừng mạ : mái tóc mạ bạc trắng như tơ, không luôn luốt như nhiều người; khuôn mặt phúc hậu và đôi mắt đổi màu bớt tinh anh. Em dâu vẫn khoe với bạn:

-Mẹ chồng em như Bồ Tát.

Bởi mạ hiền lành không đay nghiến với con dâu. Mạ kể:

-Mạ về làm dâu với mệ nội. Mệ thương con gái nhưng khó với con dâu. Mệ kho cá đếm từng con, để nồi trên chiếc rế tre treo trên giàn bếp. Mạ ốm nghén thèm lén ăn vụng. Mệ đếm thiếu chửi như tát nước. Ôn la: Mạ mi ác quá. Mệ lăn ra chết giả khiến không ba dám lên tiếng bênh. Một tay mạ bồng con, tay kia nấu cơm bằng lá cây khô trong vườn. Mạ đi vệ sinh phải na con theo, không nhờ được người bồng giùm.

Mạ tắc lưỡi:

-Con dâu từ nhà qua ở với mình. Mình phải thương thì con mới thương lại.

Mạ nguyện xem dâu như con. Chỉ cần con trai về thưa muốn cưới vợ, ba mạ sắm lễ vật tùy theo ý nhà gái đón dâu, không phân biệt giàu nghèo hay coi tuổi có khắc tứ hành xung. Biết tính con mình, mạ cầm tay con dâu thứ sáu:

-Con về làm dâu bác nghe. Con bác thương con mà nó không biết nói.

Và ai nỡ từ chối lời cầu hôn của người mẹ chồng dễ thương đến vậy. Mỗi lần giỗ chạp, tết …con dâu không đến, mạ gói thức ăn gởi về:

-Nó bận phải đi làm. Tội.

Bỗng một mùi hôi thoáng qua, em dâu ngước nhìn lên, mạ ngượng ngùng như học sinh lớp 1 khi mắc lỗi:

-Mạ đau bụng phải không?

Mạ lúng túng:

-Ừ! mạ muốn đi vệ sinh, mạ ngồi dậy nhưng không kịp.

Khuôn mặt mạ xấu hổ đến thương. Em dâu trấn an:

-Không sao đâu. Mạ để con lo cho. Con quen chăm học sinh mà.

Em xếp chồng vở qua bên, đứng dậy đỡ mạ lên và dìu vào phòng tắm. Em lấy vòi nước nóng rửa qua rồi lấy xà bông rửa sạch:

-Mạ chờ chút, con tắm cho mạ luôn.

Em dâu nhón chân vói lấy chiếc thau nhựa to, ngày nào tắm cho Tỵ, đổ đầy nước ấm vào, dìu mạ ngồi vào. Em đổ xà bông gội đầu vào tay xoa nhẹ, vuốt theo chiều tóc. Em lấy bàn chải chà ngón chân, tỉ mỉ từng chút một; nhẩn nha vừa làm vừa nói chuyện. Em ngắm người mạ tròn trịa, da không nhăn nheo:

-Mạ còn đẹp lắm.

Em dâu lau khô người rồi dìu mạ ngồi trên ghế xấy tóc. Nắng chiều chiếu ấm người, mạ vốn người mạnh mẽ, từ nhỏ đã tự lập buôn bán ; mạ bươn chải nuôi con để ba vui với nàng thơ ; về già khi đau mạ tự mình đi khám bệnh ít muốn làm phiền người khác, nay phải cậy nhờ chuyện đáng ra chỉ con gái của mình chăm sóc nên ái ngại. Đôi mắt thẫn thờ nhòe nước mắt:

-Mạ cám ơn con. Mạ làm phiền con quá.

Em dâu thủng thỉnh trả lời:

-Mạ đừng nghĩ vậy. Trên nhà con, Vân, vợ Dũng, chăm sóc mợ con cũng y như vậy. Chị Trang, chị Hương ở xa, Chi đã mất, Phương chăm bác Lụa già lại hay đau. Ai cũng có bổn phận với nhà chồng. Tụi con may mắn được ở với mạ. Mạ nghĩ chi cho mệt.

Lời con dâu nhẹ nhàng như luồng gió mát, mạ như cất được gánh nặng, cười hiền.

 

Phạm Thị Mai Hương

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn