Sáng, thức dậy. Không nghe chim hót. Mở của ra, không thấy mặt trời. Không nghe thấy tiếng sương rơi lộp độp. Cũng không nghe Chùa vang vọng tiếng chuông mai.
Nói gần rồi xa xôi, vẫn Quê Hương Tổ Quốc...Em mà nghe nước mắt / nó rơi...Em buồn tênh!
Tóc em kìa, bay lên...Phải chi anh chải xuống! Em đi về dẫu muộn, anh chờ em muôn năm!
Nàng Chiêm Nữ thì múa
con chim xanh thì bay
nhìn theo tưởng áo dài
ai Bích Câu kỳ ngộ...
Đà Lạt tôi ôi nhớ
bởi vì đó, Nước Non
bởi vì đó mù suơng
tan như là dải lụa?
Đà Lạt tôi ơi! Nhớ não nùng...Nhớ đã nát lòng, sao cứ nhớ? Ai từng Đà Lạt, nhớ thông không?
Hỡi ơi Đà Lạt! Rừng trong phố...và phố trong rừng chim líu lo...có những áo dài như én lượn...có người leo dốc thở ra thơ!
La Jacaranda nở rồi, bây giờ là mùa Hạ. Hạ tím ôi đẹp quá! Áo em tím màu hoa...
Hàng hoa đứng không xa / khi tôi đến gần nó...nhưng em thì tôi lỡ...vì em đã đi xa!
Nếu bây giờ gặp lại / đâu, đó, ở giữa đường / Thầy, Trò, biết còn thương / như ngày xưa không nhỉ?
Trải qua hai Thế kỷ / dẫu chưa hai trăm năm / nhưng ai cũng hiểu ngầm: chuyện gì cũng thay đổi!