Quê mình đang vào Xuân, ở đây còn lạnh lắm, tuyết đang mùa nở trắng: đóa bạch hường của anh!
Đóa bạch hường của anh mong manh ngày rét mướt. Em đừng để tay vuột đóa bach hường của em!
Tôi nhớ quá Dran, quê hương lòng tôi đó! Tôi nhớ bờ sông gió, tôi nhớ hai câu thơ: “Lá ngô bay ở bờ sông. Bờ sông vẫn gió…người không thấy về!” (*). Tôi có đang trong mê?
Tám giờ sáng, mặt trời còn ngủ.
Trời mù sương. Thành phố mù sương
Sau Noel, tất cả bình thường:
Trời mùa Đông, ngày lên rất muộn…
Có lẽ tôi là người sung sướng
Nhìn cảnh bình thường: Buổi sáng buồn hiu…
Chiếc xe chạy không bụi bay theo
Lá rụng hết rồi, được quét sạch rồi, hết lá
Anh cảm ơn em đã rơi nước mắt,
Rửa sạch rồi viên gạch dưới chân.
Mười hai giờ đêm nay Chúa giáng trần
Em nghe, đó, những hồi chuông báo hỉ!
Ngồi xuống đây đi em, chúng mình thủ thỉ
Vầng trăng mai vừa hiện trên đầu non
Bầy chim vạc, không một con, không chỉ một con
Mà cả bầy đều vinh danh Chúa!
Có áng mây chiều lờ lững trôi Thênh thang bay mãi tận chân trời Có chở tình ta về bên ấy Neo vào bến nước chảy dòng xuôi
Ngày tháng tha hương giấc bềnh bồng Trăng tròn trăng khuyết lạnh mênh mông Đôi vầng nhật nguyệt ôm thương nhớ Đất đá thương nhau cũng nát lòng
Tôi thích đứng nhìn áo bay từ cuối một hành lang gió. Tôi thích nhìn ra sân cỏ, các em là những nụ hoa. Tôi thích nhìn trời bao la thấy mây tưởng Thiên Thần lượn. Các em hồn nhiên không vướng chút buồn nào của khói mây…
Tại sao hồi đó em mười bảy tuổi? Thời gian gió thổi…Thổi em sang sông! Mây trắng bềnh bồng…ngàn năm mây trắng! Anh cũng lẵng lặng đi vào quân trường, rừng núi mù sương, đạn bom chất ngất!
Áo trắng ðó, lâu rồi thì xám
Em chẳng thay ðổi nhiều, vẫn giống nữ sinh
Vẫn dịu dàng thong dong từng bước nhỏ
Guốc mộc vang ngờ tiếng ðập trong tim…
Anh ngó em ngó theo áo xám
Ngó em từ cuối biển ðầu non
O nữ sinh bây giờ cô Phật Tử
Đi lên Chùa …
Mai mốt em về Dran, em có lên thăm Đà Lạt
hôn giùm anh, em nhé, nụ hoa quỳ
hôn giùm anh, những dấu chân đi
Trái mù u lăn lóc. Nó biết khóc không em? Em thử hỏi trái tim, nghe tiếng
gì trong ngực? Áo dài em đứt nút, em ngồi khâu lại đi…khâu lại tuổi xuân
thì, khâu giùm anh thơ với…
không trở lại của những người đã xa Đất Nước!
Không có con sông nào chảy ngược
nên muôn đời nước mắt chảy xuôi!
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.