Không quay về chốn cũ
Ta đi về tương lai
Một xứ sở bầm dập
Nhưng nguyên vẹn hình hài
Một đất nước oai hùng
Nhưng tràn đầy đức hạnh
Một dân tộc tự do
Cầm trong tay sức mạnh
Lá bắt đầu rơi. Thu bắt đầu...
Lòng sông có lẽ rất là sâu?
Chiều êm đến nỗi cây không động
Bắp trổ cờ thơm đến bãi dâu...
Còn cánh đồng xanh còn chút nắng
Bầy cò biết tối, rủ nhau bay
Một thời tôi qua đó
nhớ con đò sang ngang
nhớ con sông Dran
không rộng...mà bát ngát!
Tôi nhớ từng câu hát
bài Tình Xa Tình Xa...
Mười bảy tuổi, người ta
nỡ nào đi mất biệt?
Có những sáng sao mà thương mà nhớ
Nhớ những dịu dàng, từ ái mẹ cha
Nhớ tiếng chim ca trên cành thông đầu ngõ
Nhớ giọt sương rơi trên nón lá học trò...
Hồi đó em đến trường, áo dài bay trong gió. Hồi đó anh đứng ở cuối một dãy hành lang…
Ôi xa xôi xa xăm Huế và em Đà Lạt ôi những ngày nắng hát em à tiếng thông reo…
Đà Lạt xứ Tình Yêu…có đồi thông hai mộ…em và anh lội bộ trong rừng cỏ tranh thưa…
Anh thương em anh có hẹn anh về
Em giữ mãi những sợi tóc thề chờ anh về vuốt
Những sợi tóc thề đã tan thành nước
Gần ba mươi nãm rồi anh chửa bước lui!
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.