Thơ Viễn đượm mùi thiền trong những nhó nhung về quá khứ nhưng vẫn rực rỡ dạt dào và dầy ắp tình chung. Thơ của ngày tháng cũ, thưở biết yêu, biết nhớ thương, trong sân trường, trong khuôn viên Đại học, của Dalat, của Saigon và của em
Khó nguôi thương nhớ lệ châu tràn Áo hiếu bông hồng cũng rã tan Lặng lẽ mẹ đi về cõi tịnh Bồi hồi con ở lại trần gian Buồn vui bên mẹ bao khuây khỏa Ấm lạnh cùng con những chứa chan Thao thức đêm buồn vầng nguyệt xế Trời xa thanh tịnh bóng mây vàng.
Ta hát tình đầu – con dốc nhỏ Lời điên cuồng của kẻ u mê Em ra đi hồn ta bỏ ngõ Con dốc buồn loài dế tỉ tê Thôi nhé giã từ con dốc nhỏ Hẹn trăm năm với gió cùng mây Còn yêu ta – em nhỏ vai gầy
Hôm nay ngày buồn nhất của những người tha hương, anh thật không dễ thương, chúc em vui Thứ Bảy! Quả thật anh cũng ngại nếu nhắc em ngày buồn. Cái gì qua, qua luôn / như sông không chảy ngược!
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.