Đà Lạt Tháng Mười Một Hoa Hướng Dương Nở Vàng * Huệ Thu

12 Tháng Mười Một 201412:00 SA(Xem: 11358)

Đà Lạt Tháng Mười Một Hoa Hướng Dương Nở Vàng

 Huệ Thu

hoa_da_quy_1-large-content

Tháng Mười Một Đà Lạt

Hoa Hướng Dương nở vàng (*)

Khắp đồi núi vang vang

Tiếng chim bình minh hót


Tháng Mười Một nắng ngọt

Hoa Hướng Dương, phấn thông

Cùng chung nhau hoà quyện

Là thơm, là thơm ngát!


Tháng Mười Một Đà Lạt

Tôi nhớ Bùi Thị Xuân

Ngôi trường tôi mòn chân

Một thời tôi con gái…


Những gì mình nhớ lại

Chỉ là thương là thương

Ngay một đóa Hướng Dương

Biết bao là kỷ niệm!


Tóc tôi thời thắt bím

Hoa quỳ Mẹ nâng niu

Cài cho tôi sớm chiều

Nói: “Con hoài nhỏ nhé!”


Nhiều năm tôi xa Mẹ

Hoa quỳ vẫn nở vàng

Ba ra cửa, thở than:

“Con đi đâu lâu quá!”


Đà Lạt hoa và lá

Cả cỏ và rong rêu

Ai thấy thì cũng yêu

Riêng tôi…thời xa xôi!


Người đi Lính...không về

Tôi khóc, nhòa hết hoa !

Người chinh phụ kiêu sa

Người chinh phụ tàn tạ!


Tháng Mười Một mưa xả

Hết nước cho suối ngàn

Nắng lên rực hoa vàng

Tôi chan vào nước mắt!

Tôi rất yêu Đà Lạt

Như yêu người xa tôi!

Con của tôi mồ côi

Còn tôi thì…mồ cút …


Đà Lạt ôi nắng ngọt

Nhiều năm mặn quá chừng

Nhiều năm tôi tha hương

Chắc ĐàLạt lạnh lắm?


Bùi Thị Xuân thăm thẳm

Trong hồn tôi, tuổi thơ

Có nhiều đêm nằm mơ

Tôi vin cành khuynh diệp…


Nhớ ai từ tiền kiếp

Hứa chết sẽ thành cây

Rồi tôi nhìn mây bay

Rồi tôi…ngậm ngùi khóc!


Đà Lạt là Hạnh Phúc

Tôi vuột rồi tầm tay

Ba Má hương trầm bay

Ở quê người, ảm đạm!


Tôi muốn thành khói xám

Bay về đồi Hướng Dương

Tôi muốn mình thành sương

Sương mùa Thu lãng đãng…


Đâu rồi những buổi sáng

Ngó ra đồi hoa quỳ

Thấp thoáng bóng ai đi

Không bao giờ trở lại…


Thời tôi là con gái

Hoa quỳ hay ai quỳ?

Bây giờ, - nhớ, đôi khi

Tôi cầm khăn lau mắt!


Đà Lạt ơi! Đà Lạt!

Tháng Mười Một hết mưa

Nhưng tôi còn bài thơ

Gửi về thăm cố xứ…

 Huệ Thu





Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn