Đà Lạt Bốn Mươi Năm Về Thăm Hai Ngày
Phải chi Cam Lĩnh mà còn
Tôi về Đà Lạt buồn buồn ghé chơi
Hỡi ơi Cam Lĩnh mất rồi
Tôi về Đà Lạt nhớ người lại xa…
Đà Lạt xứ của ngàn hoa
Ngàn thông không có cây già, vẫn non
Bốn mươi năm, những cái còn
Là hai con mắt ai buồn muôn năm!
Đà Lạt là chỗ dừng chân
Hai đêm thôi, đứng trên tầng lầu ba
Nhìn trăng, trăng khuyết, trăng tà
Nhìn sao, sao rụng như là mưa rơi…
Đà Lạt nhớ quá đi thôi
Bao nhiêu năm ở cứ người, người dưng
Công An hai mắt mở trừng
Tôi hai dòng lệ chảy vòng Việt Nam!
Về đây mộng tưởng là thăm
Việt Trang, Cam Lĩnh và Lan Hinh mình
Gặp Lan Hinh lại rời nhanh
Cái chào để lại, cái tình để quên…
Về đây tôi nói với em
Trái tim duy nhất, trái tim anh còn
Mai kia muôn dặm mà mòn
Anh vẫn về lại, cái hồn của em!
Trần Vấn Lệ
Gió Đà Lạt
Gió Đà Lạt
Còn một ngôi nhà nữa / là tới ngôi nhà em. Anh đang đứng bên hiên / của ngôi nhà hàng xóm / anh tin em về muộn / còn hơn em không về…
Đà Lạt, sương lê thê / em ơi chiều tháng Chạp / ai cũng biết Đà Lạt tháng này đang mùa Đông. Ngôi nhà em vẫn không / thấy ai ra mở cổng.
Sương chiều như gợn sóng. Hay tại anh quá buồn? Em xa rồi. xa luôn. Trong sân đào sắp nở… Anh bóp nát thương nhớ. Không! Anh bóp nát lòng anh…
*
Chiều. Những con đường quanh / chạy vòng qua thành phố. Thành phố này em ở, thành phố này em lìa. Con gái lớn, ghét ghê, lấy chồng là đi mất!
Anh thèm ngôi tịnh thất, ngồi ngó bức tường rêu… còn hơn ngó buổi chiều / sương mờ trên phố cũ… Đây, bây giờ cổ độ. Anh mơ màng bến sông…
Nhà em ở hướng Đông, mặt trời chiều đã lặn. Những giọt sương thay nắng… chảy trong anh thành mưa… Em đã thành người xưa… và ngôi nhà đã cũ!
Hai cây đào sắp nở / những cánh hoa mùa Xuân / tình mình bao nhiêu năm / chỉ một mình anh đếm! Đà Lạt chiều rất tím. Anh nhớ màu áo em…
Anh đang đứng bên hiên / của ngôi nhà hàng xóm / mấy bước thôi mà gượm / nhà em thay chủ rồi! Anh đi và khứ hồi / lại nơi anh hiu quạnh…
Sương mù chiều lấp lánh. Đèn đường chiều long lanh. Em đâu có nhớ anh… để em về dẫu muộn! Đường Bà Trưng anh xuống / con dốc dài thê lương…
Đà Lạt ơi mến thương / bây giờ là hoang đảo! Anh nhớ em tà áo / tim tím chiều hoang sơ… Một đám mây bơ vơ / gió thổi qua thành phố / gió thổi nghiêng ngọn cỏ / gió thổi se lòng anh…
Trần Vấn Lệ