Dỗ Giấc Người Yêu

31 Tháng Mười 201711:02 SA(Xem: 2738)



images (2)
Dỗ Giấc Người Yêu

 

Em ngủ đi em, trời đã tối, ngày dài, năm tháng cũng dài theo…Như con sông nhỉ, dài vô tận, như biển, trời ơi sóng cứ nhiều…

 

Anh nói biển sông, anh dỗ đó!  Em hiền em hãy ngủ cho ngoan…Hãy như bé bỏng thời thơ dại, ai nói gì ta cũng cứ tin!

 

“Nước bốn ngàn năm không người nhớn, dân bao nhiêu triệu cứ còn ngu!”.  Tản Đà đã nói như đinh đóng, ai nói thêm chi cũng tảng lờ…

 

Định mệnh bắt đầu từ Xích Quỷ, dân thì Con Đỏ với Con Đen!  Văn Lang vằn vện…người Giao Chỉ…rồi tới An Nam, tới Việt Nam…

 

Em ngủ đi em, anh lãng xẹt, ru em buồn nhỉ giọng Nam Ai!  Nếu câu vọng cổ nhiều tha thiết, ta có non sông:  tiếng Thở Dài!

 

*

 

Em ngủ đi em!  Em nhược tiểu!  Đại Cồ Việt chỉ một thời ngông!  Biển Nam của-nước-Nam thành Chệt…lớp lớp người đi vượt biển Đông!

 

Lớp lớp người đi, hàng nối hàng…Những con thuyền chở lũ thuyền nhân; Mỹ Tây hỏi chớ mi-đâu-tới, dạ-bẩm-thưa rằng:  Tui Việt Nam!

 

Anh khóc với em rồi nhắm mắt, mình vào giấc ngủ nhé, Thiên Thu!  Quê Hương mãi mãi bờ tre trúc, kiếm gốc sồi ta dỗ giấc mơ…

 

Trần Trung Tá

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn