Xuân Bất Tận Đến Đi Như Gió * Thơ Trần Vấn Lệ

13 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 36491)
Thơ Trần Vấn Lệ


Xuân Bất Tận
Đến Đi Như Gió


alxhd_12_0-contentÔng lão đó không còn nằm đây nữa. Ông chết rồi.Ông chết chiều hôm qua.Ông chết bình yên trong lớp tuổi người già.Chết thản nhiên như vừa qua cơn mộng…

Người lao công Mễ không tỏ bày cảm động.Rất thản nhiên làm công việc của mình:kéo cái giường ravàhút bụi chung quanh,gỡ hết giấy tờ gắn trên tường ném vào bao rác;nó cầm bài thơ ông lão làm,vò nát,nó không biết là bài Khai Bút mừng Xuân!Nó đâu đọc được hai câu dễ thương:“Xuân bất tận đến, đi, như gió / Tiếc đời ta không ở mãi cùng Xuân”.Ông lão làm thơ không phải trối trăn mà biết trước ngày mình vào nhà xác…


Người Mễ vò tờ giấy/bài thơ – vò nát. Nó chỉ làm công việc nó ăn lương. Ông lão kia chắc đã tới Thiên Đường, Chúa lạnh nhạt hay là Chúa niềm nỡ? Người Mễ nhẹ tay cầm Thánh Giá, nhẹ nhàng mà mệt lả, buồn hiu…


Người Mễ đi ra.Cây Thánh Giá đem theo.Nó sẽ đặt ở đâu? Trên bàn thờ của nhà dưỡng lão? Hay nó sẽ nhét vào túi áo để hằng đêm ngồi tụng một bài Kinh?


Tôi bảo Nàng Thơ tôi: “Em hãy lặng nhìn, đời cát bụi, chẳng có gì lưu luyến”. Nàng Thơ tôi ngước lên nghèn nghẹn: “Thôi mình về!”. Ngày Mồng Bốn Tết lưng lưng… 


NGŨ TUYỆT

 


Tôi không là họa sĩ để vẽ người tôi thương. Tôi chỉ là tri kỷ với mây và với sương…

Khi tôi buồn mây tụ.Khi tôi nhớ mây tan.Và sương hay tóc nàng? Thật tình tôi không biết!


Thơ tôi câu tha thiết là tôi nói với em.Thơ tôi không ai xem, bởi vì còn dang dở.


Người lính đi ở đợ, buồn lắm chớ, thưa em! Người lính chưa hề quên một thời mình ngang dọc.

Dĩ nhiên là tôi khóc những đêm nằm một mình. Đèo cao và rừng xanh, người thương sương mù tỏa.

Ôi một thời xa quá, con kiến leo cành đào. Kiến bò ra bò vào, tôi thì theo ngõ cụt.


Những láng tranh lúp xúp, những gò mối bang ra. Người lính sống như là những gốc cây bụi cỏ.


Người thương là trăng tỏ, những đêm trăng trong veo. Người lính lỏng tay chèo, bay vèo chùm tóc biếc…


Em ơi tôi tha thiết nói với em thật lòng: Chúng ta cùng long đong, biển sông tìm đâu bến?


Quê người không điểm hẹn, tôi còn thơ nương thân. Tôi đi tìm miếng ăn bằng cái đầu cúi xuống!


Quê Hương, đìa rau muống. Quê Hương, đầm hoa sen. Quê Hương còn mùi quen…là mồ hôi nước mắt!


Em ơi lòng se thắt mà tôi còn nhớ em!


Em ơi, người ta điên chắc có ngày sẽ tỉnh?


Tôi ngăn cơn gió lạnh bằng bàn tay đầy gân.Tôi ngồi một góc sân chẳng thấy ai gần cả…


Ai cũng rồi xa lạ.Cả tôi và cả em…Cảnhững đêm trăng lên.Ôi trăng tròn trăng khuyết…


Má ơi con đi biệt, không về với Má đâu! Cha ơi trái mù u, con lăn dài số kiếp…


* Trần Vấn Lệ

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn