Bà lọ mọ dậy khi trời còn mờ sương, đứa cháu gái nằm kề bên, trở mình, nói trong cơn ngái ngủ: -Còn sớm nội dậy làm gì. Ngủ thêm chút nữa đi. -Thôi! Nội ngủ đủ rồi. Đánh thêm lớp phấn mỏng, thoa chút son xong, bà tự pha cho mình ly sữa, tiện tay bà cắt một gói nescafé đổ nửa gói vào chiếc tách nhỏ, rót nước sôi vào bà mới giật mình, lẩm bẩm:
“Nghe hết những băng nhạc, xem anh trình diễn và đọc hết 9, 10 tập nhạc của anh, cũng chưa hiểu anh nhiều bằng một lần tôi đọc truyện ngắn và tùy bút “Không có mây trên thành phố Los Angeles “ của anh.....” Nông Kim Ấn. Lúc đó, nàng mười tám tuổi và nàng thầm yêu một người đàn ông hơn nàng mười hai tuổi. Hai người thường gặp nhau trong xưởng vẽ của người đàn ông. Ở đó, nàng đã trở thành người mẫu cho hắn. Họ thường ăn uống với nhau, làm việc với nhau và nói đủ mọi chuyện tầm phào trong căn phòng đầy những bức tranh sơn dầu và lúc nào cũng sáng trưng nư một phòng triển lãm.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.