Một bàn tay với những ngón thuôn dài trắng nuột nà và một bàn tay gân guốc phong sương. Mỵ Khanh giật mình rụt tay lại, nhìn qua bên cạnh và bắt gặp một cặp mắt sáng rực đang nhìn nàng.
Và mỗi lần như vậy, tôi đều thấy một bóng hình, Jennifer. Cô đi đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Có hờn trách gì tôi không? Bao nhiêu năm qua cũng nhờ có thỏi son mà tôi còn tin rằng, ngày xưa, thuở đó, thực sự có một người tên là Jennifer, đã cho tôi những phút giây xao xuyến dao động
Chiếc H34 bay quành một vòng nhỏ như để chào vĩnh biệt lần cuối người bạn mới hy sinh, rồi lấy hướng về phía Đông Nam.. Khánh và phi hành đoàn H34 của anh có niềm hãnh diện riêng vì ước nguyện của các chiến hữu Không Quân đã thêm một lần được thực hiện qua châm ngôn “Không Bỏ Anh Em, Không Bỏ Bạn bè.”
Phong Châu là bút hiệu của anh Hoàng Kim Châu, THĐ 1963. Anh là một trong những cây bút của Hướng Đạo hải ngoại viết cho nhiều tập san Hướng Đạo với nhiều thể loại như nghị luận, tham khảo, tài liệu huấn luyện, thơ văn kịch
nhưng mẹ đâu biết ngày mẹ được nhìn lại cuộc sống này cũng là lúc bố bước vào thế giới của màn đêm nơi mẹ đã từng bước tới, đôi mắt mẹ có được không của ai khác chính là đôi mắt của bố đã tặng cho mẹ
Tuấn đạp xe hàng chục cây số lên Trường Trung Học Trần Hưng Đạo, cho đến những buổi sáng mùa Thu trắng sương mềm, chàng co ro, nách cắp sách, hai tay cho vào trong túi quần, rảo bước chung với từng nhóm nữ sinh Bùi Thị Xuân trên đường lên Viện Đại Học Đà Lạt. Mấy cô nữ sinh áo trắng trinh nguyên hay áo tím màu mực đọng, sách vở ôm trong tay, trông thướt tha hiền lành
lo âu có ích gì cho tâm tư sức khoẻ mà trong một xã hội mới bắt đầu sự tròng tréo váo ngưỡng cửa vô sản bằng lối buộc người ta từng sơị dây thừng thắt buộc dạ daỳ qua lối món hộ khẩu
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.