.Thơ Thơ ngắm mình trong gương một lần nữa. Mái tóc cắt đơn sơ úp vào cổ, màu son hồng fuchsia khiến nàng trẻ ra cả chục tuổi. Tối nay Thơ đeo nữ trang hạt trai trắng càng tôn thêm nét quý phái
Lão thường chiều ra biển Huntington Beach ngắm cái gì đấy rất bâng quơ, chùn xuống những nét suy tư một mình nghe sóng vỗ rì rào, nhìn chim biển bay lượn trên sóng nước bao la
giã từ quê huơng Đà lạt yêu dấu, giã từ những kỷ niệm yêu đương trên từng con dốc, từng vạt nắng xuyên cành trong hơi lạnh thân quen, từng hơi thở thì thầm trong ngàn thông thương mến, tôi theo anh về làm dâu gia đình chồng ở Sài Gòn.
ngồi trên đồi vắng, bên gốc cây thông già nhìn theo dòng suối trôi dưới chân đồi… ôi ngày xưa ấy đã qua tôi nhìn thơ ấu ra đi như nhìn ai đó xa lạ một ngày một vắng… mịt mờ…
Những mùa Xuân đáng ghi nhớ này không hoàn toàn tràn đầy hoa bướm, không hoàn toàn tràn đầy hạnh phúc, không hoàn toàn tràn đầy yêu thương mà ngược lại
Một tiếng chim hót lên đầu cành thông gần mái nhà. Trâm nhìn ra. Vòm trời xanh mênh mông in hình nét đồi cong thoai thoải, sáng rực nắng chiều. Một đám mây trắng sắp sửa nhô lên sau ngọn đồi thấp nhất. Hình ảnh của những buổi chiều yên tĩnh, cuộc đời cô quạnh, buồn lãng mạn và nên thơ thoáng qua trong trí Trâm. Nàng chợt vừa sợ vừa thích nỗi cô đơn hiện tại.
Bao năm rồi cô không còn dạy văn, cô xa rời thành phố Dalat, nơi chốn bao năm Cô cùng học trò mình thả thuyền mơ chơi vơi cùng bao thế hệ áo dài xanh bơi trong mênh mông văn chương.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.