Đứa con ngòai mặt trận * Trần Ngọc Toàn

03 Tháng Ba 201212:00 SA(Xem: 26629)

Đứa con ngòai mặt trận

Trần Ngọc Toàn


logo_tqlc-content

Không ai nghĩ Hoa có thể sống sót sau đêm quân Việt Cộng tràn ngập vị trí đóng quân phòng thủ của Sơn. Sau ngày đình chiến vào năm 1973, các đơn vị Thủy Quân Lục Chiến đuợc lệnh cố thủ, sau hơn một tháng ròng rả hành quân tái chiếm Cổ Thành Quãng Trị, với hàng ngàn chiến sĩ ngả gục, đã đẩy lui địch quân vào sâu trong vùng rừng núi, dưới chân phía Đông của rặng núi Trường Sơn. Chắc để vổ về đám lính Tổng Trừ Bị bất mãn phải đóng vai địa phương quân Quãng Trị, Tổng Thống cho lệnh các Tiểu đoàn tác chiến đuợc luân phiên, không vận bằng vận tải cơ C130 về dưởng quân và chỉnh đốn ở Hậu cứ, tại Thủ Đức và Vũng Tàu, cũng để tránh bị địch điều nghiên theo dỏi và thói quen nhàm chán của binh sĩ. Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn lập kế hoạch hóan chuyển vị trí đóng quân hàng tháng. Ở phía Nam sông Thạch Hãn, Quãng Trị, từ bờ biển cát trắng mịn Cửa Việt đến thành phố đổ nát kéo dài vào La Vang, Động Ông Đô đến tận chân dảy núi Trường Sơn, về phía Tây Quốc lộ 1, các Tiểu đoàn TQLC căng rải dài thành một phòng tuyến lồi lỏm đối đầu với Việt Cộng. Từ Động Ông Đô tuyến phònh thủ chạy dài theo rừng núi đến tận phía Bắc Sông Bồ, cách Huế 17 cây số, giáp ranh giới với Lữ đoàn Nhảy Dù tăng phái. Để bổ xung lực lượng, các Tiểu đoàn Địa phương quân và các Đại đội ĐPQ biệt lập đuợc xếp đóng quân xen kẻ, cài răng lược với các đơn vị của TQLC. Sau trận tái chiếm Cổ Thành Quãng Trị cam go với nhiều tổn thất, các đơn vị TQLC đã đuợc bổ xung số luợng Tân binh trẻ tuổi xấp xỉ nửa quân số khiển dụng hành quân.

Nhân chuyến không vận từ Huế về Vũng Tàu dưởng quân, Hạ sĩ Nguyễn văn Sơn lột vũ khí giao cho bạn bè trên xe GMC khi đoàn xe tạm dưng trên đầu Xa lộ Biên Hòa, nhảy vọt xuống đuờng với 1 quả lựu đạn lận lưng, đóng xe đò đi một mạch về thăm nhà ở Cai Lậy , Mỷ Tho, tránh xa những Trạm kiểm soát Quân Cảnh. Lanh quanh trong xóm làng đuợc hai ngày, Sơn nóng ruột từ giả nguời mẹ già trở về đơn vị. Cùng đi theo Sơn là người vợ trẻ chưa đầy 20 tuổi mới cưới trong chuyến đi phép gần cả năm trước. Vợ Sơn không chịu ở lại nhà cùng mẹ làm ruộng gặt lúa nửa. Vợ chồng lấy nhau cả năm chỉ gặp đuợc ít ngày. Chưa kể việc Sơn nhậu nhẹt lu bù với hàng xóm ngoài quán cóc. Mới đầu vợ của Sơn chỉ nói theo về Hậu cứ cho đến ngày đơn vị đuợc lệnh trở ra vùng hành quân. Sơn cũng chìu lòng người vợ trẻ. Nàng cũng là cái cớ để Sơn trưng ra khi bị Trung đội trưởng chất vấn về tội “Nhảy dù” ở Xa Lộ. Quân cảnh cũng không hỏi giấy tờ lôi thôi trên đuờng đi. Tiền luơng ít ỏi dành dụm đuợc sau mấy tháng nằm rừng ngủ bụi về chuyến này đã bay vèo hết. Cũng may, Sơn đã vội dúi vài trăm vào tay người mẹ khốn khổ ngay bửa đầu mới về. Bây giờ trên đuờng đi, Sơn đã ngượng ngùng mổi lần nhìn vợ lận từng túi áo trong ngoài, lấy tiền trả xe đò và mua thức ăn trên đuờng. Nếu đi một mình e phải để ló quả lựu đạn ra mổi lần Lơ xe đến hỏi tiền. Mải đến xế chiều hôm ấy, vở chồng Sơn mới bước xuống xe Đò khi qua khỏi Bến Đình ,Vũng Tàu, gần cổng Trại Tiểu Đoàn. Sơn dắt vợ đi rảo bước qua ngoài hàng rào trường Thiếu Sinh Quân về Trại Gia Binh của Tiểu Đoàn 4 TQLC.

Đám lính bên doanh trại trông thấy Sơn kêu réo, lò hét, chọc phá om sòm :

-Ê, ê. Sơn Cà mới bắt đuợc con Bò lạc ở đâu đó.

-Em nào trông thơm như múi mít đó.

- Dô đây lai rai vài sợi cái đả mầy.

Sơn chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu rảo bước. Tội nghiệp cho Hoa vợ của Sơn, lóng cóng như muốn khuỵu xuống đuờng, cố theo chân chồng giửa phố phường xa lạ. Sơn định bụng đưa vợ vào ở tạm nhà của Trung sĩ Căn Tiểu đội trưởng. Khi buớc vào căn gia binh chật hẹp, với lủ nhóc của T/S Căn, Sơn muốn dội bước ra. Sơn lên tiếng gọi :”

-Trung sĩ Căn ơi. Có ai ở nhà không?

Từ phía sau căn nhà tăm tối, Trung sĩ Căn lưng trần quần xà lỏng bước ra hỏi:

-Ủa, Sơn hả. Mấy mới lên hả ? Có chuyện gì không ?

Sơn ấp úng xoay lưng chỉ về phía sau :

- Đó là vợ mới cưới dưói quê của tui. Trung sĩ Căn chợt giật lùi, ấp úng nói:

- Chào Thím, mời vào nhà cái đả.

Sơn gải đầu nói tiếp vừa đủ cho Trung sĩ Căn nghe :

- Tôi định gởi con vợ ở tạm nhà Trung sĩ rồi tính sau.

Trung sĩ Căn xởi lởi đáp :

-Đuợc , đuợc. Bà Xã tao mới đi chợ.Mày dô đây dọn dẹp có gì tối mày nằm ngoài phòng khách cũng đuợc. Để tao kiếm tấm nệm dư về lót đở.

Sơn ngại ngùng đở lời:

-Ông cho tui gởi giỏ đồ đạc đây.Tui muốn đưa con vợ đi một vòng ra Bải Trước cho nó biết Vũng Tàu.

Sơn hấp tấp dắt tay Hoa ra đuờng. Đám lính TQLC bên kia lại reo hò ầm ỉ. Sơn ngạc nhiên nghĩ có gì lạ đâu mà tụi nó la lối um sùm như vậy. Bất giác Sơn nhìn lại người vợ trẻ đang cúi đầu đi e thẹn, trông dáng tội nghiệp với chiếc áo Bà Ba vải trắng và chiếc quần lãnh đen. Sơn đi chậm lại nói như dổ ngọt Hoa:

-Kệ tụi nó em. Đám lính ưa chọc phá cho vui thôi. Sơn thầm nghĩ lúc mình mới ra Tiểu Đoàn cũng vậy.

Sơn dắt vợ thả rong trên đuờng phố Lê Lợi hướng ra Bãi Trước. Vừa đi Sơn vừa nghĩ làm sao phải mượn một it tiền để tiêu xài với vợ. Sơn quyết định tìm đến nhà Thượng sĩ Quý Ban Quân Lương “Ít ra ổng cũng cho ký sổ mượn vài trăm cho đở nghèo” Sơn không muốn hỏi Hoa còn bao nhiêu tiền lận lưng. Nàng cũng đã thì thầm cho biết trong năm qua. Hoa đi làm thuê làm muớn ngoài ruộng cũng cắc củm dành dụm đuợc một số tiền. Số tiền bao nhiệu Hoa không nói rỏ. Đàn ông ai lại xài tiền của vợ bao giờ. Dù đã lên cấp Hã sĩ, Sơn cũng chỉ lảnh đuợc mấy ngàn bạc kể cả phụ cấp tác chiến gì đó. Mà tiền lính là tính liền. Chẳng dư đồng nào mà nợ cứ chồng chất. Vừa lúc nhác thấy Thượng sĩ Quý cởi chiếc xe Honda chạy ngược chiều, Sơn phóng ra đón đuờng ngay trước đầu xe. Thượng sĩ Quý càu nhàu mắng rủa rồi cũng móc bóp cho Sơn mượn đở 500 đồng. Có còn hơn không. Sơn dắt vợ vào Nhà Lồng Chợ ăn đỉa cơm sườn cho chắc bụng. Từ quê lên, Hoa nhìn đâu cũng thấy lạ lẫm kỳ khôi, chộn rộn. Hàng quán buôn bán không cơ man nào coi ngó cho hết.Có lúc Hoa tự nhìn xuống bộ quần áo đang mặc. Ngoài này, đàn bà con gái ngó bộ bảnh bao, sang trọng hơn trong quê nhiều. Con nhỏ bán thuốc lá lẻ cũng diện chiếc áo cánh muợt mà điểm hoa. Thấy chồng lăng xăng kéo chiếc ghế đẩu cho mình, Hoa cảm thấy lòng bồi hồi thương hại. Nàng nói lí nhí bên tai Sơn.:-“ Anh à, chút nửa ghé mua cho anh mấy cái quần xà lỏn nghe” Sơn gạt phắt đi, nói:” Thôi đi. Lo gì. Quân trang có phát đầu đủ mà. Để tiền mua sắm cho em đi.”

Ngày hôm ấy, lần đầu tiên trong đời Hoa thấy hạnh phúc. Sơn dẩn nàng lang thang ra Bải Trước cho Hoa thấy biển.Từ nhỏ đến lớn nay Hoa mới thấy biển rộng bao la. Nước biển xanh biếc với những làn sóng trắng nhấp nhô đổ xô chạy vào bờ. Người hóng gió tấp nập đi lại trên bải cát trắng mịn. Sao sông nước dưới quê mình đục ngầu quanh năm Hoa cũng không hiểu. Nàng còn đuợc đưa ra Bải Sau để tận mắt trông thấy cái mênh mông của biển cả. Mải đến tối, Sơn đón xe Lam đưa Hoa về lại Trại Gia Binh. Trung sĩ Căn đưa vợ chồng Sơn qua căn nhà của Trung sĩ Lợi ngủ tạm. Trung sĩ Lợi vừa đuợc phép đưa vợ con ông về lo đám tang của mẹ ông trên Bà Rịa. Sơn mừng như vừa trúng số. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Ăn nhờ ở đậu trong Trại Gia Binh vậy mà cũng hết hai tuần lễ. Sơn vội lo muợn trước nửa tháng luơng để giao cho vợ về quê.

Sáng nay, đoàn xe 35 chiếc GMC của Quân vận đã xuống sắp hang trong sân bải của Hậu Cự để đưa Tiểu đoàn của Sơn lên lại Sài –Gòn đáp chuyến bay ra Huế.Hoa cứ bịn rịn theo Sơn từng bước chân. Nàng nói:’ Em muốn có bầu có con với anh rồi mới về.”

Hai tuần lễ qua chưa có dấu hiệu gí. Sơn hỏi ý kiến Trung sĩ Căn cho Hoa theo đơn vị ra hành quân.Sau này, khi cần về, xin Tiểu đoàn Trưởng cho theo chuyến bay C130 mổi ngày dành riêng cho TQLC.

Trung sĩ Căn đáp mày muốn làm sao đó thì làm. Đừng để cho “mấy ổng” biết.Rắc rối lắm đó.Dầu gì mầy cũng là Tiểu đội phó. Cuối cùng, Sơn cho vợ mặc bộ đồ trận rằn ri TQLC.Tóc bới gọn trong chiếc mủ vành. Đám lính cũng a tòng che dấu.

Từ Vũng Tàu, đoàn xe Quân vận mấy chục chiếc chạy rầm rộ về Sài-Gòn, qua phố xá đông đảo với Quân cảnh dẩn đầu, vào tận bải đậu phi cơ C130 trong Phi truờng Tân Sơn Nhất. Lòng Hoa như mở hội, vừa vui vừa thích thú với những khám phá mới về lính tráng, Quân đội, xe GMC và chiếc máy bay không lồ sơn màu đen xịt.

Ra đến Huế, Sơn cũng chỉ cho Hoa thấy cầu Trường Tiền, Thành Nội, sông Hương và dảy núi Trường Sơn xậm màu tím thẩm ở cuối chân trời.

 Lúc xuống xe bên cạnh Quốc Lộ 1, ở Phong Điền, Huế, đơn vị đuợc tập họp dàn quân để tiến vào bàn giao vị trí. Người Sĩ quan Trung đội truởng chợt phát giác ra người con gái mặc đồ trận, ông xốc lại giây ba chạt vừa lớn tiếng gọi Trung sĩ Căn :”

Từ xa Hoa thấy ông Căn vừa nói chuyện với người Sĩ quan vừa chỉ trỏ về phía Hoa. Sơn lật đật bỏ Ba lô xuống chạy lên. Ông Sĩ quan vừa nói vừa vung tay có vẻ giận dử khiến Hoa sợ điếng người. Giờ này mà bị đuổi về thiệt không biết làm sao. Hoa thấy tội nghiệp cho chồng. Một lúc sao, Sơn trở lui, vừ đi vừa nhìn Hoa cười, nói:” Ổng nói lở rồi thì thôi. Làm sao đừng để Đại Bàng Tiểu đoàn Trưởng biết.”

Tiểu đội của Sơn đóng quân ở lưng chừng núi, giửa rừng cây thấp trơ trụi.Núi cao và trùng điệp Hoa chưa từng thấy. Không khí mát lạnh nhưng lòng Hoa vẩn ấm áp vì có Sơn bên cạnh. Sơn treo chiếc vỏng ni-lông vào hai gốc cây nhỏ. Phía trên có treo thêm chiếc áo mưa Pon chô căng làm mái che. Xung quanh Sơn chặt cành cây nhỏ làm vách rồi hốt lá khô làm đệm phía dưới. Sơn bảo Em nằm trên vỏng còn anh nằm dưới đất trải tấm ny-long.

Hoa đã thấy tắt kinh hơn một tháng qua.Hai vợ chồng bàn tính sau nagày Sơn lảnh luơng sẽ xin phép đưa Hoa ra Phi trường Phú Bài đáp chuyến bay C130 dành cho TQLC về với mẹ. Việc gì cũng có Bà Ngoại đở phải lo. Hoa còn dặn Sơn phải nghĩ đặt tên cho con. Sơn chưa nói gì.

Đêm qua, sau đợt pháo 130 ly của VC nổ dập inh tai nhức óc vào vị trí đóng quân của Tiểu Đoàn 4TQLC, quân chính quy Cộng sản ngang nhiên phá vở Hiệp định Đình chiến, hò hét tràn qua tuyến phòng thủ. Hoa chết điếng người, hỏang sợ muốn đứt hơi, ngồi sụp xuống hố phòng thủ cá nhân, sau lưng Sơn.

Sơn cắn răng nín thinh nâng súng bóp cò. Tiếng súng nổ ròn rả lẩn tiếng Đại Bác ầm ỉ điếc tai như không dứt. Chợt một tiếng nổ oành ngang trước mặt Sơn.Sỏi đá văng tung tóe. Hoa Ngả ngửa ra bất tĩnh lúc nào không hay.

Khi quân tiếp viện của Thủy Quân Lục Chiến tràn lên đẩy lui quân địch, Hoa chợt tĩnh khi nghe tiếng Trung sĩ Căn gọi réo tên Sơn. Hoa bật la lớn.

-Ảnh ở đây nè anh Căn ơi !

Hoa thất đảm kinh hồn khi thấy Sơn đã gục đầu xuống miệng hầm. Sơn đã trúng miển đạn chết từ lúc nào. Hoa vật vả khóc ngất đi.

Đuợc biết, Tiểu đoàn trưởng cho người xuống đưa Hoa còn khóc vật vả về Bộ Chỉ Huy. Ông Thượng Sị Đính già đi theo vổ về an ủi như con gái của ông vẩn không làm cho Hoa hết đau đớn thảng thốt.

Ngày hôm sau, Hoa đuợc một một người lính đi phép đưa về Hậu Cứ Vũng Tàu làm thủ tục lảnh trợ cấp tử tuất của chồng. Nàng sẽ cùng đi chuyến bay chở xác Sơn và đồng đội tử trận về Nam.Hoa vẩn còn mặc nguyên bộ đồ trận Thủy Quân Lục Chiến rằn ri, mang bảng tên Sơn màu đỏ của Tiểu Đoàn, đã nhuộm máu Sơn trong trận đánh đêm qua.

Hoa sẽ đặt tên con là Nguyễn Phong Điền.

Trần Ngọc Toàn

  • Trích từ tuyển tập Truyện ngắn “Chiến Tranh và Tình Yêu”

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn