LẤY TÂY ĐI NGỌ

09 Tháng Bảy 20207:59 CH(Xem: 2578)

Tháng bảy rồi, hơn nửa năm mà dịch vẫn lan tràn.
Victoria Úc bùng phát dịch đợt 2, nên tuần này bắt đầu lockdown 6 tuần.
Xin gửi các thày cô, các anh chị và các bạn một bài viết nhỏ đọc để nhớ Đà lạt ngày xưa.
Xin chúc tất cả các thày cô, các anh chị và các bạn cùng gia đình bình an, vui khỏe và giữ thân tâm tịnh trong mùa dịch COVID-19 này.
Thiên Hương
-----

LẤY TÂY ĐI NGỌ

****************

 

Một hôm, người cô họ phía mẹ tôi có nhắc tới bà Ngọ, làm tôi chợt nhớ lại những ngày thơ bé ở Đà lạt ngày xưa và bốn chữ "Lấy Tây đi Ngọ".

-

Bà Ngọ có họ hàng bên phía mẹ tôi, bà là chị em họ với bà ngoại chúng tôi, nên chúng tôi vẫn hay gọi là bà.  Ngày ấy sao chúng tôi rất thích lên nhà bà để chơi đùa, mỗi lần bố mẹ nói sửa soạn lên nhà bà Ngọ là mấy anh em lại hân hoan reo "Lấy Tây đi Ngọ".   Í a, hồi đó con nít hổng phải ham lấy chồng lấy vợ ngoại kiều đâu mà đòi lấy Tây.  Chỉ là đi lấy quần tây mặc để lên nhà bà Ngọ chơi thôi.

-

Nhà bà Ngọ ở con đường sau viện Pasteur, nơi ông Ngọ làm việc.  Nhà trên một khu đất rất rộng, như một khoảnh rừng nhỏ vậy.  Từ cổng đi xuống một con dốc thoai thoải để vào nhà.  Nhà là một biệt thự cũ của Tây nên rất nhiều phòng. Lên đó chúng tôi có thể chạy chơi với các cháu ngoại của bà Ngọ, trốn tìm trong các căn phòng, trong các bụi cây.   Căn nhà nằm trên sườn đồi thoai thoải,  phía sau nhà xa xa là xóm Du sinh, lúc ấy còn rất thưa thớt, chỉ dăm ba mái nhà len giữa các lùm cây.  Xung quanh nhà toàn thông,  đất rộng, không ai đốn đi những bụi ngũ sắc, bìm bịp, dâu rừng, nên đám con nít tha hồ chạy nhảy, chui sau bụi nọ, bụi kia, cây nọ cây kia. 

-

Cái thời ấy, các trò chơi của trẻ nhỏ thật đơn giản nhưng vô cùng thích thú.  Chán trốn tìm, đám con gái thì nhảy dây, lò cò, đánh chuyền; đám con trai thì đá banh, đánh đáo.  Trời mưa thì lại tụ nhau trên hiên chơi ô quan hay tụ trong phòng chơi trò xổ số.  Ngày ấy những tờ vé số cũ thường không vất đi, chúng tôi nhặt gom lại, cất trong hộp, đi chơi bưng theo, tới lúc ấy lấy ra chia nhau.  Một người làm cái, ghi các số trúng rồi chúng tôi lấy những đồng tiền tự làm lấy bỏ ra mua, bắt chước như các cuộc xổ số thật vào ngày thứ ba mỗi tuần.   Chúng tôi mua, rồi hồi hộp chờ nghe xổ xem tấm vé số nào sẽ trúng.  Cư như vậy mà buổi chiều hết bay vèo vèo. 

-

Lúc về, con đường ở nhà bà Ngọ rất vắng, khó đón xe, phải đi bộ cả khúc dài, đi qua khỏi phía sau, rồi phía trước viện Pasteur, hên thì đón được xe sớm.  Không hên thì có lúc phải đi bộ ra tới tận đường lớn, phía tận gần đầu dốc Duy tân, hay gần Thư viện Đà lạt cũ mới đón được xe về, có khii đi bộ vầ tới tận nhà ở khu nha Địa dư luôn.  Đà lạt lúc ấy còn vắng vẻ, nhà cửa thưa thớt, có những khúc đường tối thui.  Mấy anh em mệt, mà vui, nói cười ríu rít, đi đông nên đường vắng chẳng sợ gì.  Mà có gì đâu phải sợ, Đà lạt lúc ấy rất yên ả hiền hòa mà.  Chỉ có khi nào phải đi bộ qua cái miếu nhỏ trước nhà thương Sohier là hơi sờ sợ, nắm chặt tay bố mẹ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

-

Nhà bà Ngọ, cũng là nơi để lâu lâu mẹ tôi lên đó ở một tối mỗi khi cụ bà giận cụ ông.  Ngày đó ngộ ghê, chẳng thấy hai cụ cãi nhau gì cả, sáng bố tôi vẫn đi làm, anh em tôi đi học bình thường, trưa về cơm nước đã sẵn sàng.  Ăn trưa xong, mẹ bảo mẹ lên nhà bà Ngọ, tối có cơm canh nấu sẵn, dặn cả nhà ăn trước.  Rồi tối mẹ không về, bố ít nói hơn mọi khi.  Ăn tối xong, bố vẫn lên lầu xem các anh em tôi học rồi xuống nhà.  Buổi sáng trôi qua thật bình thường.  Trưa ở trường về, cơm canh mẹ cũng đã nấu sẵn sàng từ hôm trước. Cơm nước, nghỉ ngơi xong, bố bảo lấy tây đi Ngọ.  Thế là mấy anh em hớn hở theo bố lên nhà bà Ngọ.  Đám con nít lại tung tăng chạy nhảy.  Chẳng biết bố dỗ mẹ thế nào, hay nói gì với mẹ, hai ông bà lại dắt đám con nít về nhà, mọi việc lại vũ như cẩn.  Bởi vậy lâu lâu thấy mẹ lên bà Ngọ ngủ, rồi bố lên đón là đám con nít nhỏ mừng húm húm.  Đám con nít nhỏ đâu biết gì, hai ông bà giận nhau cái gì, bực nhau cái gì vì có cãi nhau đâu mà biết, chỉ sau này khi lớn lên nghĩ lại mới đoán là hai ông bà giận nhau.  Chuyện vợ chồng thỉnh thoảng giận nhau thì có gì đâu mà lạ.  Cái ngồ ngộ ở đây là hai ông bà giận nhau mà con cái không biết vì không nghe tiếng cãi nhau mới là tuyệt chiêu.

-

Đám con nít cứ ngây thơ hồn nhiên mà lớn lên trong cái không khí gia đình ngọt ngào và đầy yêu thương, trong cái không khí rất nhẹ nhàng thanh mát của một Đà lạt dịu dàng, đơn sơ mà thanh lịch.

-

Bởi vậy làm sao quên những ngày thơ bé ấy, những ngày tung tăng lấy tây đi Ngọ, những trò chơi rất đơn giản mà ngập tiếng cười, và những vòng tay thật ấm áp bảo bọc của gia đình.

-

Cám ơn bố mẹ và các anh chị, cám ơn bà Ngọ và các người thân quen, các bạn bè, cám ơn Đà lạt và những kỷ niệm.  Khi lớn tuổi, thật may mắn có những kỷ niệm ngọt ngào để nhớ về, và để cảm thấy mình quá may mắn khi được lớn lên trong một môi trường tuyệt vời như thế.

 

Thiên Hương

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn