THEO O QUA NGÕ
Về đi kẻo tóc phủ sương mờ
Mắt buồn đừng ngắm làn mây trắng
O để cho anh mãi ngong chờ
O nhớ ai mà tay xoắn tay
Áo tà quấn quít lấy chân này
Đường về bên nở hoa quanh ngõ
O liếc mắt nhìn, anh ngất say
Mà răng chân nọ đả chân tê
O đừng nghiêng nón bước mau về
Cho anh sánh bước cung O hi
O đừng ốt dột rứa đó tê
Tốc O cứ thả bay theo gió
Để nắng chiều vương những sợi tơ
Cuộn hồn anh lẫn trong tóc mơ
Anh sẽ cung O sống trong mơ
Răng O không nói cứ mỉm môi
Hỏi riết o kêu dị rứa thôi
Chao ôi lời nói sao duyên dáng
Anh nếm đường phèn lẫn đôi môi
Mỗi lần theo O về ngõ vắng
Má O ửng đỏ chớp mi nhanh
O hay e thẹn đầu cúi trảnh
Suốc O lỗi nhiệp bước loanh quanh
Mần răng O lại ngỏ bên đường
Mần răng không ngó mặt người thương
Theo bước O đi, về đón bước
Ngập ngừng chưa dám nói yêu đương
Anh thấy long anh rộn tiếng ve
Bừng lên trong nắng buổi trưa hè
Theo O tan học đi qua ngõ
O bước trên đường phủ lá me
Những buổi chiều đông mưa đổ lá
Hai hàng me dại gió bay qua
O cầm dù tím thay cho nón
Những vết bùn nâu lấm gót ngà
O răng bên nở im như rứa
Cây lá thì thào thoảng gó mưa
Nói thầm hai đứa ta rất xứng
Lòng anh reo sướng biết răng chừ
Anh cứ thẫn thờ ngắm O qua
Lòng buồn chi lạ lúc lo xa
Rồi mai nếu lỡ không thấy bóng
Ngõ vắng O rồi, anh xót xa
Rồi biết bao mùa lá me rơi
Bao mùa mưa nắng đã qua rồi
O lãng quên người luôn mong ngóng
Những buổi tan trường ta sánh đôi
O đã lên thuyền để sang sông
O bỏ trường xưa với nắng hồng
O bỏ đường mưa bùn lấm gót
O bỏ lại anh mắt dõi trông
O chừ tay bể với tay ôm
O bỏ thuyền xưa lạc bến sông
Răng O không ngỏ làn mấy trắng
Mang cả tình anh lẫn cả hồn
Chiều chừ nhạt nắng sớm nghe O
Về đi kẻo tóc phủ sương mờ
Mắt buồn đừng ngắm làn mây trắng
O để cho anh mãi ngong chờ
O nhớ ai mà tay xoắn tay
Áo tà quấn quít lấy chân này
Đường về bên nở hoa quanh ngõ
O liếc mắt nhìn, anh ngất say
Mà răng chân nọ đả chân tê
O đừng nghiêng nón bước mau về
Cho anh sánh bước cung O hi
O đừng ốt dột rứa đó tê
Tốc O cứ thả bay theo gió
Để nắng chiều vương những sợi tơ
Cuộn hồn anh lẫn trong tóc mơ
Anh sẽ cung O sống trong mơ
Răng O không nói cứ mỉm môi
Hỏi riết o kêu dị rứa thôi
Chao ôi lời nói sao duyên dáng
Anh nếm đường phèn lẫn đôi môi
Mỗi lần theo O về ngõ vắng
Má O ửng đỏ chớp mi nhanh
O hay e thẹn đầu cúi trảnh
Suốc O lỗi nhiệp bước loanh quanh
Mần răng O lại ngỏ bên đường
Mần răng không ngó mặt người thương
Theo bước O đi, về đón bước
Ngập ngừng chưa dám nói yêu đương
Anh thấy long anh rộn tiếng ve
Bừng lên trong nắng buổi trưa hè
Theo O tan học đi qua ngõ
O bước trên đường phủ lá me
Những buổi chiều đông mưa đổ lá
Hai hàng me dại gió bay qua
O cầm dù tím thay cho nón
Những vết bùn nâu lấm gót ngà
O răng bên nở im như rứa
Cây lá thì thào thoảng gó mưa
Nói thầm hai đứa ta rất xứng
Lòng anh reo sướng biết răng chừ
Anh cứ thẫn thờ ngắm O qua
Lòng buồn chi lạ lúc lo xa
Rồi mai nếu lỡ không thấy bóng
Ngõ vắng O rồi, anh xót xa
Rồi biết bao mùa lá me rơi
Bao mùa mưa nắng đã qua rồi
O lãng quên người luôn mong ngóng
Những buổi tan trường ta sánh đôi
O đã lên thuyền để sang sông
O bỏ trường xưa với nắng hồng
O bỏ đường mưa bùn lấm gót
O bỏ lại anh mắt dõi trông
O chừ tay bể với tay ôm
O bỏ thuyền xưa lạc bến sông
Răng O không ngỏ làn mấy trắng
Mang cả tình anh lẫn cả hồn
Bùi Qúy (THĐ)
Gửi ý kiến của bạn