Sam Long

04 Tháng Ba 201312:00 SA(Xem: 149799)

SAM LONG


Trinh Hoàng

Tôi đã viết bài về mái trường xưa,cũng đã viết về những kỷ niệm của chúng tôi ở ngôi trường Trần Hưng Đao thân yêu, nhưng nếu tôi không nhắc đến một người bạn thuở học trò đã vĩnh viễn rời xa thế gian này thì thật có lỗi với bạn.

Bạn ấy là người gốc Miên nên tên gọi rất đặc biệt và dễ nhớ: Sam Long. Là con trai nhưng Sam Long nhỏ con, tóc thì xoăn tít, nước da lại ngăm đen. Nói chung đối với bọn nữ chúng tôi thì trong lớp Sam Long chẳng có gì đặc biệt, học thì cũng thường, phá phách thì khỏi nói,nhưng bù lại bạn có đôi mắt thật là đẹp, đôi mắt tròn xoe, hàng lông mì dài và cong vút, khi nhìn vào ta thấy cả một khung trời bình yên. Bọn nữ chúng tôi đứa nào cũng ao ước có được đôi mắt ấy. Ngoài ra, bạn đá banh rất giỏi mỗi lần ra đến sân banh, Sâm Long trở nên một con người khác năng động và sôi nổi,chơi hết mình lăn xả vào trận đấu.Khi đá được vào lưới của đối phương một trái Sam Long nhảy cẩn lên, reo hò nằm lăn ra đất, đến khi vào lớp học thì ôi thôi bộ quần áo của bạn bê bết bùn, thầy giáo giận lắm nhưng cũng chịu thôi. Sam Long còn hát rất hay, giọng ấm và truyền cảm. Tôi còn nhớ vào một đêm lửa trại, Sam Long ôm đàn cùng chúng tôi hát say sưa bài truyền thống của trường “ Bạch Đằng Giang”. Tiếng hát của bạn mạnh mẽ vang lên át cả tiếng hát của chúng tôi nhưng đến khi Sam Long hát một mình với bản tình ca: “ Chờ em , chờ đến bao giờ…” thì giọng hát của bạn thiết tha say đắm. Trong ánh lửa bập bùng không đủ xóa đi cái lạnh của sương đêm, tiếng hát của bạn cứ xoáy vào lòng chúng tôi, riêng ánh mắt của ai kia nhìn vào tôi như muốn nói điều gì làm lòng tôi bỗng dưng xao xuyến.
img1

Vì trong lớp chỉ có mười mấy đứa nữ sinh nên các bạn nam cứ xoắn xít lấy chúng tôi giúp đỡ mọi thứ để tỏ ra mình là các đấng nam nhi, còn Sam Long thì ngược lại, bạn bày ra đủ trò tinh nghịch nào là bắt chuột con bỏ vào học bàn của Mai Trang làm Mai Trang khóc thét khi đụng vào, nào là nắm lấy tóc tôi nhúng vào hủ mực, giấu guốc của bạn Huệ đến giờ ra về vẫn không trả lại làm bạn ấy phải đi chân đất và khóc nức nở. Với những trò đùa tinh nghịch ấy, tôi không thích Sam Long chút nào nhưng "ghét của nào trời trao của ấy " , Sam Long lại để ý đến tôi.

Mỗi buổi sáng khi sương mù phủ khắp lối đi, cỏ bên đường còn ngậm sương mai, tôi đi học, khi đến hồ Vạn Kiếp thì Sam Long đứng đó,dưới gốc cây thông già mỉm cười nheo đôi mắt đẹp hỏi:

- Trinh đi học sớm quá, nhưng Sam Long còn đi sớm hơn.

Tôi nguýt dài hất tung mái tóc không trả lời rồi tất tả bước đi. Bỏ mặc Sam Long đứng trơ trọi với mấy củ khoai trên tay. Thế rồi từ đó, sáng nào Sam Long cũng đợi tôi bên bờ hồ lúc thì cái bánh, lúc thì nắm xôi (cái hồ mà hồi xưa chúng tôi thường hay ra đây chơi đùa mỗi khi được nghỉ học đã chứng kiến biết bao mối tình ngay thơ của tuổi học trò, hồ nhỏ nhắn, dễ thương, xung quanh là những cây liễu rũ, mặt hồ êm ả và bình yên như tâm hồn trẻ thơ của thuở học trò).Sam Long thì vẫn chờ nơi ấy, còn tôi thì cứ thản nhiên đi qua. Có những lúc bạn chặn tôi lại và nói:

- Trinh ghét Sam Long lắm phải không ?

Tôi trả lời :

- Không ghét, mắc mớ gì mà ghét.

Đôi mắt đẹp sáng lên :

- Vậy Sam Long nói chuyện này với Trinh nha!

- Chuyện gì ?

- Sam Long định nói thì Phước ở đâu chạy lại kéo chàng ta đi mất.

Và cứ thế hết lần này đến lần khác,bạn vẫn chưa nói với tôi điều muốn nói vì luôn luôn có những người bạn khác xen vào. Từ đó, đôi mắt đẹp bắt đầucó những vần mây u uẩn.

Một buổi sáng Sam Long không chờ tôi dưới gốc thông già như thường lệ mà chạy lên đầu dốc, đón tôi với ánh mắt cương quyết:

- Khi ra về, Trinh phải chờ Sam Long nơi hồ Vạn Kiếp để nói chuyện này.

Tôi ngúng ngẩy :

- Chuyện gì ?

- Thì cứ chờ, Sam Long sẽ nói, hứa đi.

Không thể từ chối với ánh mắt van lơn của bạn. Tôi nói:

- Ừ, thì hứa.

Nhưng khi ra về, các bạn và tôi cứ tíu tít với nhau, cười cười nói nói,quên cả lời hứa với Sam Long.

Khi đi ngang qua gốc thông già, Sam Long đứng đó với đôi mắt buồn thăm thẳm, tôi ngoáy đầu lại:

- Thôi cho Trinh hẹn đến mai nha! rồi vô tình bước đi bỏ mặt chàng ta đứng trơ trọi bên hồ vắng.

Hôm sau như thường lệ tôi đi học,khi sắp đến hồ Vạn kiếp, tôi chắc là bạn sẽ đón tôi và nói những câu hờn trách. Nhưng sáng nay trong làn sương mỏng, dưới gốc thông già tôi không thấy Sam Long, tự nhiên bàn chân tôi chậm lại và những bước đi lên bậc cầu thang dẫn đến lớp sao hôm nay dài và cao thế. Tôi vào lớp nhìn quanh quẩn vẫn không thấy bạn. Nơi hàng ngày Sam Long vẫn ngồi thì chỉ thấy chiếc bàn trơ trọi,ánh nắng ban mai vẫn vô tình rọi vào nơi ấy. Trong thoáng chốc tôi bỗng giật mình lòng tự hỏi, sao bạn không đi học? có chuyện gì chăng? Một lúc sau, lớp trưởng bước vào và nói to cho cả lớp biết là Sam Long đã lên đường nhập ngũ. Tôi ngơ ngác như vừa đánh mất một vật gì quý giá,hèn gì hôm qua Sam Long muốn nói với tôi mà chưa nói được, tôi thì lại quá vô tình phải không!

Thời gian rồi cứ thế trôi qua, tuổi học trò cũng chóng quên đi những kỷ niệm thời thơ ấu nhưng đôi mắt ấy vẫn theo tôi đi khắp chân trời.

Chúng tôi rời xa mái trường thân yêu để rồi mỗi đứa một nơi bôn ba trong cuộc sống. Nay gặp lại nhau thì đã hơn bốn mươi năm. Ôi! bốn mươi năm dài đăng đẳng đối với những cô cậu học trò ngay thơ trong trắng ngày nào. Chúng tôi đứa nào giờ cũng quá sáu mươi, nhìn nhau cảm động và nước mắt chỉ chực trào ra.Gặp lại nhau thôi thì đủ điều tâm sự,bất chợt tôi nhớ đến Sam Long và hỏi thăm các bạn thì được biết Sam Long đã ngả xuống ở một chiến trường nào đó. Tôi lặng người và tim nhói đau.

Sam Long ơi! Điều bạn muốn nói với Trinh là gì ? Sao ngày đó Trinh vô tình quá, hãy tha lỗi cho Trinh Sam Long nhé. Dù hồ Vạn Kiếp ngày nay không còn nữa, dù cây thộng già ngày xưa Sam Long vẫn chờ đợi Trinh vào mỗi buổi sáng đã bị mất dấu, dù hàng liễu ven hồ không còn đùa giỡn dưới làn gió nhẹ thì đôi mắt đẹp của Sam Long vẫn mãi theo Trinh trong cuộc sống. Giờ đây đôi mắt ấy đã vĩnh viễn khép lại để chấm dứt một đời người. Giữa sự sống và cái chết chỉ cách nhau một hơi thở sao tôi thấy đau lòng khi nghĩ đến Sam Long.

Tôi cứ ray rứt và ân hận mãi vì sự vô tình của mình, phải gì ngày đó tôi lắng nghe Sam Long nói dù chỉ một lần thôi thi ngày nay tôi không còn ân hận. Trinh biết làm gì để tạ lỗi với Sam Long ? Thôi thì hôm nay Trinh viết những dòng này như một nén nhang thắp lên tưởng nhớ đến người đã khuất. Ở trên cao, một nơi nào đó chắc Sam Long sẽ mỉm cười và tha thứ cho tôi. Đôi mắt thiết tha ấy hình như ẩn hiện đâu đây trong những người bạn của mình, tôi mong sẽ tìm lại được dù đã quá muộn màng.

TRINH HOÀNG
img2

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn