Trăng Hạ Huyền
Em biết không em đã hạ huyền
Hãy nhìn lên nhé, thấy trăng nghiêng
Hãy soi gương nhé, em trong đó
Khuôn mặt em vầng trăng mãi duyên!
Anh không lên núi ôm trăng nữa
Vì trước anh, em là núi non
Lòng của con trai yêu đất nước
Trăng vàng là bởi…tấm lòng son!
Dù biết hôm nay cuối tháng rồi
Nhớ hoài đầu tháng miệng em cười
Em cầm lược ngọc mơn man tóc
Trăng thượng huyền xinh tóc chải xuôi…
Anh nhớ Hương Giang nước một dòng
Bóng dừa xanh biếc nước con sông
Tóc em xanh biếc trăng An Cựu
Trăng thế nào em vẫn nhớ nhung!
Nếu được hôn em hôn bây giờ
Anh làm không biết mấy nhiêu thơ
Trăng tròn hay khuyết, thơ bồi đắp
Em lộng lẫy tình anh ước mơ…
Anh nhớ làm sao trăng Nguyệt Biều
Hạ huyền yễu điệu bóng trăng xiêu
Cờ bay còn tưởng tay nâng rượu
Anh uống em là uống mến yêu!
Em ạ trăng xưa hiện lạc miền
Đây là xứ lạ chẳng là duyên
Anh nhìn trăng tưởng em bên cạnh
Giụi mắt thì ra một bóng thuyền…
Anh quơ tay kéo ngàn hoang đảo
Kéo Việt Nam vào ngực của anh
Đất. Nước. Núi. Sông. Em vĩnh viễn
Biển trời bát ngát…nguyệt lung linh!
Trần Vấn Lệ