Gửi người yêu dấu
Em thức giấc nghiêng đêm, Cali mưa buồn xao xác.
Trên đồi thông hiu quạnh, cơn gió nhẹ thoảng về.
Nhạt nhoà ánh đèn vàng, mặt hồ lung linh gợn sóng,
Những hạt mưa muộn màng, nghiêng ngã trên bức tường vôi.
Người anh yêu dấu ơi, lòng em nhớ nhung diệu vợi!
Ngày xa anh, mưa chiều giăng giăng khắp lối,
Ôm bờ vai nhỏ, anh hôn nhẹ trên mái tóc em mềm!
E-ấp nụ c ười, mắt em buồn rưng rưng chợt khóc.
Xa anh rồi, em còn gì nữa đâu anh.
Ngày ấy bên nhau, mình hứa sẽ th ương yêu mãi mãi:
Anh hứa sẽ đưa em về thăm lại Saigon,
Nơi đong đầy bao kỷ niệm thời thơ trẻ của anh.
Em hứa sẽ đ ưa anh về thăm lại Miền Trung quê em,
Nơi tuổi thơ và hoa Cát-Tường rộ nở đón xuân về.
Lời hò hẹn năm nào, em vẫn còn nhớ mãi,
Sao anh không về cho em thôi mong ngóng, đợi chờ?
Cơn mưa nghiêng đêm đã không còn rơi trên hồ vắng,
Sao lòng em lại vương vấn cơn mưa chiều?
Những giọt mưa khuya không còn ngã nghiêng trong gió,
Sao mắt em cay, vẫn còn đọng giọt lệ u buồn!
Gió không còn thoảng về từ ngọn đồi hiu quạnh,
Sao lòng em vẫn còn giá lạnh, anh có biết không...?
Huỳnh thị Tâm.