Đi Lại Từ Đầu
Phải là cô bé mười ba
tan trường thơ thẩn hái hoa bên đường
trời mùa thu nắng hanh vàng
vô tâm không biết có chàng theo sau
phải là tôi thưở bắt đầu
nhìn trới cao thấy xanh màu luyến thương
mộng xa cửa lớp thả hồn
phiêu du trăm vạn nẻo đường mây bay
Cho nên mới phải lòng ngay
kể từ hôm ấy ngày ngày đón đưa
giả đò như rất tình cờ
chung đường chung lối chả chờ chả mong
Ngỡ là dấu kín trong lòng
nhưng chân rối bước thì hòng dấu ai
trang thư vụng dại viết hoài
tiếng đồn lan khắp cả hai ngôi trường
Tôi vơ vào rất tự nhiên
và tôi thêu dệt trăm ngàn ước mơ
chong đèn nắn nót vần thơ
thả theo tờ mộng thẫn thờ nhớ thương
Yêu ai yêu cả con đường
yêu luôn lối ngõ khoảnh vườn cũng yêu
cho nên tôi cứ chiều chiều
đảo qua đảo lại bao nhiêu là lần
Chắc là em cũng cười thầm
nhưng mà đá cũng động tâm nữa là
khi lên Đại Học Văn Khoa
dường như lòng cũng nở hoa ái tình
Thế là như bóng với hình
tuổi thanh xuân của chúng mình thiết tha
có lần em đi học xa
hình không có bóng bơ phờ cả năm....
Chiều trông mây nổi khắp nơi
người ta thường bảo cuộc đời phù du
anh thì chỉ nhớ ngày xưa
có cô bé tuổi học trò mười ba
Tan trường thơ thẩn hái hoa
đâu ngờ tay đã giăng ra lưới tình
âu là duyên nợ ba sinh
cho chim liền cánh cây cành liền thân
Ơn đời lượng cả bao dung
ơn em trọn quãng đường trần có nhau
mây trôi nào biết về đâu
xin cho đi lại từ đầu lối xưa.
Cung Vĩnh Viễn