Lửa cháy rừng Điêu Tàn & Cảm ơn Biển Hồng Trần Vấn Lệ [thơ]

15 Tháng Chín 201412:00 SA(Xem: 4877)
Lửa Cháy Rừng

Điêu Tàn

image141
Ngày xưa lên ĐàLạt, ai còn nhớ, nhớ không? 
Cắm dọc theo bìa rừng / câu: “Dập tắt tàn thuốc!” 
Câu thơ ? Tôi rất thuộc…như Bài Học Làm Người. Tôi không nghe ai cười / khi tôi nhắc câu đó!
Ai cũng biết: Đóm lửa / đủ cháy một khu rừng. Rồi…bao nhiêu lửa bùng / sẽ cháy hết rừng núi!
Tôi hút thuốc và giụi / tắt tàn thuốc và nhìn / những khu rừng rất xanh, tôi yêu đời tha thiết… …
Vậy mà tôi ly biệt / những khu rừng ngày xưa! Nhiều đêm tôi thẩn thờ / nghe tin Đà Lạt cháy… 
Đây, đốt rừng làm rẫy, kia, đốt rừng làm nhà. Cả đồi núi bao la / lửa òa như nước mắt! 
Đà Lạt chừ cao ngất / không phải những cây thông / mà những nhà cao tầng, mà những đồi trọc lóc!
Nếu bạn không biết khóc / thì hãy nhường cho tôi! Nơi tôi không ra đời, nhưng đó, nơi tôi sống…
Đó, nơi tôi tuyệt vọng / nhiều năm trong lao tù / Bùi Thị Xuân / Bùi Thị Thu…Bùi Thị Đông / Bùi Thị Hạ… 
Mỗi lần cầm chiếc lá / bất cứ cây thông nào / tôi tưởng mình chiêm bao / thấy mình đang Đà Lạt…
 Thấy tôi ở Trại Mát, thấy tôi ở Trại Hầm…”Lửa Cháy Rừng Điêu Tàn”…và Trời ơi, tôi khóc! 
Mười lăm năm dạy học, tôi thành bụi thành tro…Hỡi những em ngây thơ / Bùi Thị Xuân tôi hỡi… 
Thôi, các em đừng đợi / một ngày Thầy trở về / Chí Lớn bàn tay che / bàn tay đầy bụi phấn…(*) 
Ở cùng nhau chẳng đặng, trăm nhớ ngàn thương thôi!
(*) thơ Thâm Tâm:: Ly Khách! Ly Khách! Con đường nhỏ, chí lớn chưa về bàn tay không!
Cảm Ơn Biển Hồng
Biển ơi biển sáng thật hồng 
Bình minh một nụ hay lòng biển khơi? 
Biển ơi biển sáng thật vui 
Một bầy hạc trắng về chơi trên bờ… 
Biển à, biển vậy là thơ 
Cho tôi trăm tuổi lòng tơ tưởng nàng!
Nàng xa tôi lúc biển vàng 
Hoàng hôn bữa nọ buồn ngang ngỗn buồn… 
Nghĩ người đi một đi luôn 
Và tôi thành một đảo hoang bên trời… 
Sáng nay cảm tạ biển ngời 
Một bình minh đẹp trong đời tôi mong… 
Cảm ơn biển sáng thật hồng 
Người đi không lại tôi lòng vẫn xưa…
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn