Gió Đà Lạt [thơ] Trần Vấn Lệ

15 Tháng Chín 201412:00 SA(Xem: 4801)

image569

Còn một ngôi nhà nữa / là tới ngôi nhà em. Anh đang đứng bên hiên / của ngôi nhà hàng xóm / anh tin em về muộn / còn hơn em không về…

Đà Lạt, sương lê thê / em ơi chiều tháng Chạp / ai cũng biết Đà Lạt tháng này đang mùa Đông. Ngôi nhà em vẫn không / thấy ai ra mở cổng.

Sương chiều như gợn sóng. Hay tại anh quá buồn? Em xa rồi. xa luôn. Trong sân đào sắp nở…Anh bóp nát thương nhớ. Không! Anh bóp nát lòng anh…

*

Chiều. Những con đường quanh / chạy vòng qua thành phố. Thành phố này em ở, thành phố này em lìa. Con gái lớn, ghét ghê, lấy chồng là đi mất!

 Anh thèm ngôi tịnh thất, ngồi ngó bức tường rêu…còn hơn ngó buổi chiều / sương mờ trên phố cũ…Đây, bây giờ cổ độ. Anh mơ màng bến sông…

Nhà em ở hướng Đông, mặt trời chiều đã lặn. Những giọt sương thay nắng…chảy trong anh thành mưa…Em đã thành người xưa…và ngôi nhà đã cũ!

Hai cây đào sắp nở / những cánh hoa mùa Xuân / tình mình bao nhiêu năm / chỉ một mình anh đếm! Đà Lạt chiều rất tím. Anh nhớ màu áo em…

Anh đang đứng bên hiên / của ngôi nhà hàng xóm / mấy bước thôi mà gượm / nhà em thay chủ rồi! Anh đi và khứ hồi / lại nơi anh hiu quạnh…

Sương mù chiều lấp lánh. Đèn đường chiều long lanh. Em đâu có nhớ anh…để em về dẫu muộn! Đường Bà Trưng anh xuống / con dốc dài thê lương…

Đà Lạt ơi mến thương / bây giờ là hoang đảo! Anh nhớ em tà áo / tim tím chiều hoang sơ…Một đám mây bơ vơ / gió thổi qua thành phố / gió thổi nghiêng ngọn cỏ / gió thổi se lòng anh…

 Trần Vấn Lệ

image572 
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn