Duy Việt tên thật là Huỳnh Chùm cựu học sinh Trần Hưng Đạo hiện cư ngụ tại Đà Lạt
Thơ Mưa
thơ mưa sao tuyệt quá
Trời buồn mãi đến nay
Đất ướt như khóc mãi
Người sầu mắt cay cay
Sầu Thu rơi rụng lá
Sầu Đông sương phủ cây
Sầu Xuân hoa nghiêng ngã
Sầu Hạ hồn mây bay
Thơ của người xa lạ
Mình đọc lại khen hay
Ngậm ngùi rồi ướt má
Thần tình lại ngây ngây
Như cánh diều ta thả
Bay vút tít từng mây
Xôn xao bao nỗi nhớ
Mộng hoài tay trong tay
Người đi xa xa quá
Lưu luyến thơ mỗi ngày
Gió mưa hoa tàn tạ
Huệ thắm nở đâu đây
Duy Việt 
Đà Lạt Bây Giờ
Đà Lạt bây giờ em biết không
Nắng nhòa tóc muối những hàng thông
Một chùm phượng tím chìm trong cỏ
Em bước chân qua có ngại ngùng
Đà Lạt bây giờ chim én bay
Người đi – không biết nắm tay ai
Sương giăng khắp nẻo con đường nhỏ
Rót xuống Cam Ly tiếng thở dài
Đà Lạt bây giờ ai nhớ thương
Cho ta gửi chút mối sầu vương
Giã từ Đà Lạt hồn lưu luyến
Nhớ mãi tình em vạn nẻo đường
Gây Nhưng Nhớ
Nước mắt chia tay nhè nhẹ rơi
Luyến lưu đất mẹ dạ tơi bời
Cuộc đời ngẫm lại như mây tụ
Sự nghiệp suy ra tựa nước trôi
Còn lại chút tình mơ lãng đãng
Chỉ mong vạn nẻo mộng chung trời
Thu đi Thu đến gây vương vấn
Lá rụng vàng sân, người nhớ người
Duy Việt